Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 477: Cuối cùng cũng lên đến nơi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Đình Thâm đứng bên cạnh Bạch Nhược Y cũng phản ứng lại, vội vàng xoay người muốn kéo Bạch Nhược Y, nhưng còn chưa túm được quần áo của Bạch Nhược Y thì bên tại Thẩm Đình Thâm đã vang lên một tiếng hét, “Á!” Cùng vang lên với tiếng hét còn có giọng của Cố Thần Trạch, “Thẩm Đình Thâm, túm lấy, túm Chu Du lại!” Thẩm Đình Thâm vừa quay đầu liền trông thấy Chu Du đi phía trước cũng trượt xuống trên nền tuyết, Thẩm Đình Thâm chỉ đành vươn tay ra túm lấy Chu Dụ trước, còn mắng Cố Thần Trạch một cầu, “Cậu làm gì đấy hả, trông chừng Chu Dụ cho cẩn thận đấy!”

Chu Du nhờ Thẩm Đình Thâm đỡ mới đứng vững, nhìn Thẩm Đình Thâm với vẻ ngượng ngùng, “Tôi thấy Tình Thiên ngã xuống nên vội vã muốn kéo3cô ấy, kết quả mình cũng giẫm phải chỗ đóng băng nên bị trượt xuống.”

Đầu mày đen thẫm của Thẩm Đình Thâm chau lại, anh lại quay đầu nhìn Bạch Nhược Y.

Bạch Nhược Y mặc chiếc áo lông vũ màu trắng và Hạ Tình Thiên mặc chiếc áo lông vũ màu hồng cùng ngã ngồi trên nền tuyết, đang thở hồng hộc, cố gắng đứng dậy

Thẩm Đình Thâm bước mấy bước lên trước, kéo cánh tay Bạch Nhược Y, xốc cô lên khỏi nền tuyết, ân cần hỏi han, “Em không sao chứ? Bị ngã có đau không?” Bạch Nhược Y phủi hoa tuyết trên đầu mình, cười hì hì, còn chưa mở miệng nói chuyện thì đã trông thấy Trần Duệ ở phía sau Hạ Tình Thiên đỡ Hạ Tình Thiên đứng dậy, nửa mặt bên trái của cậu ta đỏ bừng, tựa như mặt bị ngã rồi0ma sát với mặt đất vậy, cậu ta nhìn Thẩm Đình Thâm một cái u oán, “Cô ấy thì có chuyện gì hả, tôi ở phía sau trông thấy cô ấy và Hạ Tình Thiến ngã xuống, mỗi cánh tay đỡ một người, người bị ngã nặng nhất là tôi đấy! Mấy người quan tâm tới chút đây này!”

Nghe thấy lời Trần Duệ nói, Thẩm Đình Thâm mới thở phào một hơi, xem ra Bạch Nhược Y thật sự không bị ngã, “Cậu là đàn ông, lặn mấy vòng trên nền tuyết cũng chẳng sao, cậu vẫn nên trông chừng Hạ Tình Thiên thì hơn, đừng để cô ấy trượt ngã nữa.”

“Cần cậu nói à!” Trần Duệ đứng thẳng người, cảm thấy hình như eo đã bị vẹo, đầu mày khẽ nhíu lại.

Điều đó khiến Hạ Tình Thiên cực kì ngại ngùng, cô vươn tay đỡ lại Trần Duệ,5“Anh không bị ngã ở đâu chứ?”

“Không sao, anh da thô thịt dày, có thể bị làm sao chứ.” Trần Duệ cười dịu dàng với Hạ Tình Thiên, “Anh biết ngay là dưới chỗ tuyết này nhất định sẽ có hố nước đóng băng, không cẩn thận nhìn đường thì sẽ bị ngã mà, em vẫn nên đi đường cẩn thận chút thì hơn, anh dắt em nhé.”

Nói đoạn, Trần Duệ liền phủi tuyết trên quần áo mình, vươn tay ra trước mặt Hạ Tình Thiên.

Hạ Tình Thiên ngước mắt nhìn bốn người đi phía trước, phát hiện không biết từ lúc nào, bốn người phía trước đã bắt đầu đi tiếp, tựa như chuyện ngã vừa rồi căn bản chưa từng xảy ra vậy.

Hơn nữa Cố Thần Trạch cũng dắt tay Chu Du, Thẩm Đình Thâm cũng cưỡng ép nắm lấy bàn tay Bạch Nhược Y.

Hạ Tình Thiên4cười nhẹ, do dự một lúc rồi vẫn vươn tay ra đặt vào tay Trần Duệ.

Tay cậu ta khá to rộng, thoắt cái nắm trọn bàn tay nhỏ của Hạ Tình Thiên

Tay cậu ta cũng rất ấm, cho dù cậu ta vừa ngã vào nền tuyết thì nhiệt độ bàn tay vẫn cao hơn Hạ Tình Thiên rất nhiều

Sáu người ầm ầm ũi, tốn thời gian một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đi đến được đỉnh núi

Vả lại lúc đi đến phía sau, mọi người đều cảm thấy lưng mình phát sốt, cơ thể cũng dần dần nóng lên

Chu Du còn bỏ khăn quàng trên người xuống, cởi cả nút của chiếc áo gió ra

Cố Thần Trạch thở dốc, làn khói trắng cho khuôn mặt anh ta lại, anh ta cười rất vui vẻ, “Đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi!” Bạch Nhược Y ngửa cổ về sau,9đã không còn cảm thấy lạnh nữa, chỉ là đi lên lâu như vậy quả thật đã khiến cô mệt bở hơi tai

Đúng lúc này, một bàn tay đưa một chiếc bình giữ nhiệt đến trước mặt Bạch Nhược Y, “Uống ngụm nước trước đã.” Bạch Nhược Y cười, thầm nghĩ Thẩm Đình Thâm trở nên dịu dàng thật sự giống như anh trai nhà hàng xóm vậy, “Cảm ơn anh.”

Uống mấy ngụm, Bạch Nhược Y liền muốn đóng nắp lại, song lại nghe thấy Thẩm Đình Thâm khẽ nói một câu, “Đừng đóng nắp lại, cho anh.”

Sau đó mọi người liền trông thấy Thẩm Đình Thâm lấy chiếc bình giữ nhiệt từ trong tay Bạch Nhược Y, tiếp đó anh uống luôn hai ngụm một cách cực kì bình tĩnh, động tác tự nhiên mà lại liền một mạch.

Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, Thẩm Đình Thâm là người cao xa khó với, sao có thể uống nước người khác đã uống được

Đến cả Hạ Tình Thiên gặp Thẩm Đình Thâm lần đầu tiên cũng không nhịn được mà kinh ngạc nói, “Tôi nghe nói Thẩm Đình Thâm là một người cực kì hung ác, ngang ngược, sao hôm nay gặp người thật thì lại phát hiện sự dịu dàng này chứ?” Bởi vì Hạ Tình Thiên luôn thấy trên báo rằng Thẩm Đình Thâm làm việc tàn nhẫn, tác phong dứt khoát, người như thể hẳn là kiểu người cực khó chung đụng mới phải.

Hai người Trần Duệ và Cố Thần Trạch tìm một nơi rồi ngồi xuống, hai người nhìn nhau một cái rồi cười, “Đó là vì hôm nay em may mắn nhìn thấy Bạch Nhược Y ở đây, nếu là chỗ không có Bạch Nhược Y, Thẩm Đình Thâm quả thật sẽ mang bản mặt như em nói.”

Thẩm Đình Thâm không bận tâm họ đang bàn tán về mình, anh chỉ quan tâm Bạch Nhược Y có mệt hay không, anh sáp bên tai Bạch Nhược Y khẽ nói, “Anh tìm nơi cho em ngồi xuống một lúc nhé.” Bạch Nhược Y nhìn Chu Du, cô ấy đang đi đến bậc đá cao nhất của Châu Sơn, đối diện với cảnh sắc phía dưới

“Không cần đâu, em đến chỗ Chu Dụ ngắm cảnh.” Bạch Nhược Y nói rồi đi về phía Chu Du, Hạ Tình Thiên cũng đi theo.

Ba cô gái đứng ở vị trí cao nhất Châu Sơn, cúi đầu là có thể trông thấy cảnh tượng bên dưới

Đưa mắt nhìn, những tòa nhà cao tầng bình thường trông cực kì cao lớn đều trở nên nhỏ bé

Trời đất lúc này tuyết trắng mờ mịt, hoa tuyết chạm vào mỗi một nơi mà mắt tiếp xúc, mùi pháo hoa của thành phố H đều bị tuyết trắng rửa sạch

Nhìn thì thành phố H hiện giờ như đã ngủ vậy, trở nên mềm mại mà lại trong trẻo.

Bạch Nhược Y hít một hơi nặng nề, tiếng hít thở tan biến trong cơn gió lạnh

Từ lúc nhìn thấy những cảnh tượng này, Bạch Nhược Y đã cảm thấy chuyến đi của mình không hề uổng phí.

Đứng cao như thế, cảnh vật nhìn thấy được cũng chẳng ít, điều đó khiến tâm tình Bạch Nhược Y vô cớ bình tĩnh hơn rất nhiều, tựa như tất cả chuyện phiền muộn đều trở nên không đáng nhắc đến vậy

Cô lại quay đầu nhìn ba người đàn ông ở không xa phía sau, người mặc chiếc áo lông vũ màu trắng cực kì chói mắt

Như thể trong màn tuyết lớn này, khí chất biếng nhác trên người anh vô cùng nổi bật

Anh ngồi bên cạnh Cố Thần Trạch, hai người đàn ông là Cố Thần Trạch và Trần Duệ đang chụp ảnh, tranh cãi

Còn Thẩm Đình Thâm thì hơi nheo mắt, lục một điếu thuốc từ trong túi ra, đến động tác châm thuốc cũng vô cùng đẹp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.