*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ông nói với chúng nó là mấy giờ nhà mình ăn cơm rồi chứ?” Thẩm phu nhân cởi tạp dề trên người ra, định đi vào phòng ngủ trang điểm lại.
Có lẽ vì hôm nay là ba mươi Tết, hiếm khi hai con trai tụ họp, còn có cả hội Cố Thần Trạch đến
Cho nên Thẩm phu nhân bình thường chẳng trang điểm mấy cũng trang điểm đơn giản cho mình khác hẳn bình thường
“Không phải cơm tất niên hằng năm đều ăn ở nhà đấy sao? Chúng nó biết là mấy giờ.” Thẩm Thanh Du rủ mắt nhìn nhiều món ăn bày trên bàn như thế, tuy mặt ông ta chẳng tươi cười mấy nhưng tâm trạng vẫn rất tốt.
“Hay là ông gọi điện đi, tôi về phòng trang điểm lại đã.” Thẩm phu nhân cười vỗ vai Thẩm Thanh Du, nói xong bèn đi vào phòng.
Thẩm Thanh3Du ngồi ở vị trí chính giữa, lại nhìn đồng hồ, đang định gọi một cuộc điện thoại thì cánh cửa ngoài sân kêu kẽo kẹt, Thẩm Thanh Du bèn buông di động xuống.
“Nào, em đi đôi dép này.” Là giọng của Thẩm Đình Vũ, nghe thì có vẻ cậu ta nói chuyện với người khác ở cửa
Hẳn là dẫn bạn đến rồi
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Du nhướng mày, Thẩm Thanh Du chỉ biết có mấy người bạn của Thẩm Đình Thâm
Song lại rất ít khi thấy Thẩm Đình Vũ nhắc đến bạn bè bên cạnh
Một là bạn cậu ta thường không phải người nghiêm chỉnh gì, hai là thời gian cậu ta và Thẩm Thanh Du ở chung khá ít
Lần này thấy Thẩm Đình Vũ dẫn bạn về, Thẩm Thanh Du rất vui.
Chẳng mấy chốc, ông ta đã trông thấy Thẩm Đình Vũ dắt một cô gái0mặc chiếc áo dạ xanh lam đi qua.
Gò má cô gái đỏ bừng, đôi mắt long lanh đầy vẻ bất an và sợ sệt, đến ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Du cũng không dám.
“Ba, dì đâu?” Thẩm Đình Vũ vươn tay ôm vai Chu Kỳ, lặng lẽ chứng minh với Thẩm Thanh Du về mối quan hệ giữa mình và Chu Kỳ
Sau thoáng kinh ngạc, đôi mắt dãi dầu sương gió của Thẩm Thanh Du đầy vẻ bất mãn và không vui
Từ sau chuyện bệnh viện mà Diệp Thâm nói với ông ta, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thanh Du chính là người phía sau bác sĩ Triệu nhất định là Thẩm Đình Vũ
Bởi vì sau khi mình nằm viện, người có lợi duy nhất chính là nó
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sắp Tết, rồi cả việc mình cũng nợ Thẩm Đình Vũ không ít, ông ta bèn5mở một mắt nhắm một mắt, cũng không nhắc lại nữa.
Song ông ta không ngờ rằng vào hôm ba mươi Tết, Thẩm Đình Vũ lại dắt Chu Kỳ về nhà
Chu Kỳ là vị hôn thê của Thẩm Đình Thâm thuở trước, cuối cùng vì xuất hiện chuyện thể kia nên các trưởng bối gia tộc nhà họ Thẩm đều nhất trí quyết định phải hủy hôn
Thế rồi bây giờ Thẩm Đình Vũ lại dẫn cô ta về, ý gì đây? Là muốn để người ở thành phố H cười nhạo Thẩm thị cả năm ư?
Đúng vào lúc Thẩm Thanh Du muốn bốc hỏa, Thẩm phu nhân nghe thấy giọng của Thẩm Đình Vũ bèn đi ra, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười niềm nở.
Khi ánh mắt bà rơi trên người Chu Kỳ thì xẹt qua chút kinh sợ, nhưng trước giờ Thẩm phu nhân luôn là một người ôn4hòa.
Bà chỉ nghĩ hôm nay là ba mươi Tết, cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn một bữa cơm tất niên là được, không muốn lo thêm những chuyện này nữa.
Cho nên Thẩm phu nhân đi đến trước mặt Thẩm Đình Vũ, cười với hai người họ, “Hai đứa về rồi à.”
“Vâng, bọn con về rồi.” Bàn tay đặt trên vai Chu Kỳ của Thẩm Đình Vũ âm thầm siết chặt.
Lúc này Chu Kỳ cũng phản ứng lại, vội đưa quà trên tay cho Thẩm phu nhân, “Dì ạ, đây là quà chúng con mua cho dì, mong là dì sẽ thích.” Nói xong những lời này, Chu Kỳ chột dạ nuốt nước bọt
Bởi vì lần trước khi gặp Thẩm phu nhân, cô ta vẫn mang thân phận vị hôn thê của Thẩm Đình Thâm, bây giờ mới qua thời gian nửa năm, cô ta đã lấy thân phận9bạn gái của Thẩm Đình Vũ đến gặp bà.
Dù nói thế nào, diễn biến như vậy, người bình thường không thể tiếp nhận đều là chuyện thường tình
“Hai đứa đến ăn cơm là được rồi, sau này không cần mua đồ cho dì nữa đâu.” Thẩm phu nhân vẫn niềm nở như thế, khiến trái tim căng thẳng của Chu Kỳ thoải mái hơn không ít.
Thẩm phu nhân nhận đồ từ tay Chu Kỳ, chỉ vào chiếc ghế bên bàn, “Hai đứa ngồi đợi một lúc trước nhé, đợi Thẩm Đình Thâm và bạn của nó cũng sắp về ăn cơm đấy.” “Vâng.” Thẩm Đình Vũ kéo một chiếc ghế cạnh bàn ra, bảo Chu Kỳ ngồi xuống trước
Chu Kỳ cúi đầu, không dám nhìn Thẩm Thanh Du, động tác trở nên vụng về và căng thẳng
Thẩm Đình Vũ ngồi bên cạnh cô ta, bàn tay để dưới bàn kéo tay Chu Kỳ qua, phát hiện tay cô ta lạnh đến đáng sợ
Cậu ta ngước mắt nhìn máy sưởi bên phòng ăn, máy sưởi đang được bật
“Có cần anh rót một cốc nước nóng cho em trước không?” Thẩm Đình Vũ biết Chu Kỳ căng thẳng, nhưng dẫu sao Thẩm Thanh Du cũng là ba mình.
Chính vì Thẩm Đình Vũ muốn hẹn hò nghiêm túc với Chu Kỳ nên mới cảm thấy nên dẫn cô ta về nhà.
Dù sao bất kể kết quả thể nào, Thẩm Đình Vũ nhất định sẽ kiên trì ở bên Chu Kỳ.
Còn Chu Kỳ cũng ý thức được dù thế nào cũng phải vượt qua cái hố này, cho nên cô ta mới bằng lòng cùng Thẩm Đình Vũ về nhà
Vị trí Thẩm Thanh Du ngồi cách hai người họ bốn ghế, đầu mày Thẩm Thanh Du khẽ nhíu, dáng vẻ như muốn nói lại thôi
Đúng lúc này, cửa ngoài sân lại vang lên, theo tiếng cửa còn có tiếng nói chuyện của rất nhiều người.
“Wow, Thẩm Đình Thâm, nhà cũ của cậu thật sự chẳng thay đổi chút nào cả, cây cối trong vườn dù là mùa đông vẫn nhiều như thế.” Giọng nói này là của Trần Duệ, cậu ta rất vui vì có thể đến nhà Thẩm Đình Thâm ăn cơm tất niên.
Hạ Tình Thiên đi cùng cậu ta tò mò nhìn một vòng quanh sân, không xa hoa như trong tưởng tượng của cô, ngược lại cảm giác không khác mấy với nhà của người bình thường, khiến người ta thoải mái hơn một chút, “Trước đây anh cũng từng đến nhà Thẩm Đình Thâm rồi à?”
“Từng đến rồi, quan hệ của ba người bọn anh rất tốt, dù sao thì ngày trước được nghỉ không có nơi nào để đi chơi nên bèn theo họ về nhà họ ở mấy ngày, hai tên này cũng từng đến nhà anh rồi.” Trần Duệ vừa nói vừa huých Cố Thần Trạch bằng tay, “Cậu nói xem có đúng không.” “Đúng, hơn nữa trong ba người bọn tối, chỉ có ba của Trần Duệ là nhiệt tình nhất, sau này Hạ Tình Thiến cô gả vào nhà Trần Duệ thì cũng không cần sợ ba chồng đâu.” Cố Thần Trạch cười trêu hai người họ, biết rõ hai người vẫn chưa chính thức xác định quan hệ nhưng lại cảm thấy nhìn dáng vẻ họ bối rối rất thú vị.
Ngược lại, Bạch Nhược Y rõ ràng cực kì căng thẳng khi đi cùng Thẩm Đình Thâm, hai tay đút trong túi áo lông vũ, ngón tay xoắn chặt vào nhau, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, tựa như chỉ có chút đau đớn này mới có thể khiến cô trong bình tĩnh hơn một chút.