*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bạch Kiến thở dài một hơi, vẻ mặt tràn đầy nuối tiếc: “Được rồi, sau này ba lại tìm cơ hội khác vậy.”
“Không sao, ba cũng đừng nản chí.” Bạch Nhược Y vỗ lưng Bạch Kiến, như động viên ông: “Con thấy dì Trần cũng có thể thích ba đó, lần sau chúng ta tìm một cơ hội tốt, hẹn dì ấy ra nói chuyện là được rồi.” “Đâu ra nhiều cơ hội vậy chứ, hiện tại ba cũng không ở đây, bình thường muốn gặp cô ấy cũng đã khó khăn.” Bạch Kiến buồn rầu gãi đầu, chuyện công ty đã bận rộn, mà da mặt Bạch Kiến lại mỏng, muốn hẹn Trần Lạc ra, lại không tìm được cái3cớ nào hay
Không dễ dàng gì mới nhân dịp lễ mừng năm mới, cả gan hẹn Trần Lạc, lại bị Bạch Nhược Y làm phiền nên kết thúc rồi, điều này khiến Bạch Kiến hơi thất vọng
Bạch Nhược Y lướt điện thoại, một tay cầm bánh kem, một tay trượt màn hình: “Ba xem này, gần tới ngày 14 tháng 2 rồi, lễ tình nhân đó! Đó là một ngày tốt, đến ngày lễ tình nhân thì ba tỏ tình với dì Trần đi! Con đảm bảo nhất định sẽ thành công.”
“Nhanh như vậy đã sắp đến lễ tình nhân rồi sao?” Bạch Kiến rốt cuộc cũng vui vẻ hơn: “Cho ba xem xem.” Nói xong, ông cầm điện thoại Bạch0Nhược Y qua nhìn, đúng là gần tới lễ tình nhân rồi
“Vậy được, để ba nghĩ xem nên tặng gì cho cô ấy đây.” Lúc này Bạch Kiến mới cầm hạt dưa trên bàn, vừa thảnh thơi xem chương trình cuối năm, vừa tính toán tỏ tình như thế nào
Bạch Nhược Y mỉm cười, ăn hết bánh kem, sau đó cầm khăn giấy lau miệng: “Vậy ý của ba là, con rất nhanh sẽ có mẹ kế sao?”
“Bớt địa đi, còn chưa làm được gì đâu.” Bạch Kiến vừa cười vừa nói
Bạch Nhược Y cũng cười theo, hai ba con ngồi trên ghế sofa, cùng nhìn màn hình ti vi, rồi cắn hạt dưa y như nhau.
Đột nhiên, Bạch Kiển như5lơ đãng hỏi Bạch Nhược Y: “Vậy còn con?”
“Gì ạ?” Bạch Nhược Y nhìn thoáng qua Bạch Kiến, ông vẫn xem tivi chăm chú, mà không nhìn Bạch Nhược Y.
“Con có phải dự định sẽ ở cùng với Thẩm Đình Thâm hay không?” Bạch Kiến để đống hạt dưa cầm trong tay xuống, nghiêng đầu qua, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Nhược Y
Bạch Nhược Y sững sờ, hiển nhiên cô còn chưa chuẩn bị tốt để bàn về việc Thẩm Đình Thâm với Bạch Kiển.
Nhưng Bạch Kiển đã biết mối quan hệ của cô với Thẩm Đình Thâm rồi, những lời này sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
“Con với anh ấy...” Bạch Nhược Y gục đầu xuống, đôi mắt4màu hổ phách gợn sóng: “Ừm..
Con định ở cùng với anh ấy.” “Ba không biết con có từng nghe qua câu nói này chưa.” Giọng điệu của Bạch Kiến càng trở nên nghiêm túc: “Chính là nếu như có một đoạn hôn nhân thất bại, sau này dù có kết hôn lại lần hai đi nữa thì vẫn sẽ giống y lần thứ nhất.” Bạch Kiến thật sự không muốn Bạch Nhược Y trèo cao vào Thẩm gia, người trưởng thành đối với tình yêu lý trí hơn rất nhiều.
Tuy rằng Bạch Kiến không nghi ngờ việc Thẩm Đình Thâm có yêu Bạch Nhược Y nhiều hay không, nhưng nếu như Bạch Nhược Y muốn kết hôn lại lần nữa với9Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược Y sẽ phải đối mặt với cả Thẩm gia, thậm chỉ là bị người trong toàn thành phố H này chỉ trỏ.
Bạch Kiến thật sự lo sợ, Bạch Nhược Y sẽ phải chịu đau thương lần nữa trong lần kết hôn thứ hai này
Cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, không nên nhận quá nhiều tổn thương như vậy
“Không giống nhau.” Hiện tại Bạch Nhược Y đã vô cùng rõ ràng bản thân muốn cái gì, cô muốn ở cùng với Thẩm Đình Thâm, điều này thật sự rất nghiêm túc: “Lúc trước con kết hôn với anh ấy, cả hai người đều không có cảm giác gì, con cũng vì muốn anh ấy giúp đỡ công ty nhà mình, nên mới kết hôn với anh ấy
Anh ấy cũng không có ý gì với con, chỉ vì làm ăn nên mới làm thông gia với nhà mình, nên anh ấy chán ghét con cũng phải thôi
Nhưng bây giờ không giống như vậy, hai người bọn con đã có cảm giác với nhau, sau đó cùng một chỗ sẽ đồng lòng đồng sức, anh ấy cũng sẽ bảo vệ con.”
Có thể nghe được lời nói kiên định như vậy từ miệng Bạch Nhược Y, thật sự không dễ dàng gì.
Nếu như Thẩm Đình Thâm có mặt ở đây, đoán chắc rằng anh sẽ vui vẻ đến nỗi ôm Bạch Nhược Y ném lên giường mất
“Hôn nhân không phải chỉ cần tình yêu thì có thể lâu bền được.” Bạch Kiến cố chấp cho rằng, Bạch Nhược Y ở cùng với Thẩm Đình Thâm sẽ không có hạnh phúc: “Con còn cần phải đi đối mặt với người nhà của nó, gia tộc của nó, tất cả thuộc về nó
Con vốn dĩ không biết được, khi những thứ kia đè nặng lên người con, sẽ khiến con khó chịu thể nào, tức giận thế nào đâu.”
“Ba.” Bạch Nhược Y nhíu mày, cô giơ tay nắm tay Bạch Kiến: “Con biết rõ ba lo lắng cho con, ba quan tâm con nên mới có thể nói với con nhiều như vậy
Nhưng mà con chỉ muốn nói với ba, mấy thứ này con cũng đã từng nghĩ qua rồi...”
“Sau đó thì sao? Nếu con đã từng nghĩ qua, vậy sao còn cố chấp muốn cùng nó ở chung chứ?” Bạch Kiến giơ tay kia lên nắm bàn tay nhỏ bé của Bạch Nhược Y, vẻ mặt ân cần nhìn chằm chằm cố
“Ba nói những việc kia đáng sợ, nhưng mà con không sợ.” Đôi mắt Bạch Nhược Y phát ra ánh sáng, khiến khuôn mặt cô trở nên không chân thực, giống như thiếu nữ đi ra từ tranh vẽ, thành thật và không sợ hãi
Bạch Kiến có vô số điều muốn nói, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Bạch Nhược Y, tất cả lời nói đều biến thành câu nói nhân nhượng đầy bất đắc dĩ: “Con hiểu rõ là tốt rồi.”
Vừa dứt lời, cả người Bạch Nhược Y liền nghiêng qua ôm chặt lấy Bạch Kiển: “Ba, ba đừng lo lắng, con đã không phải là cô bé ngày trước nữa, con sẽ không để bản thân phải chịu tủi thân đâu mà
Con cũng rõ con muốn cái gì, con yêu anh ấy, con yêu Thẩm Đình Thâm.” Bạch Kiến bị Bạch Nhược Y ốm đột ngột, nên nhất thời không biết làm sao, sau một hồi, ông mới giơ tay vuốt sau lưng cô: “Được rồi, nếu con đã nghĩ rõ ràng vậy thì tốt
Ba cũng không phải không đồng ý cho con và nó bên nhau, ba chỉ là muốn con suy nghĩ kỹ, vậy con hãy can đảm ở cùng nó đi, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra cũng không cần sợ, ba luôn bên cạnh con.”
Bạch Nhược Y vùi đầu vào bả vai Bạch Kiển, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Ba..
cảm ơn ba.” “Đứa nhỏ ngốc, còn nói cảm ơn với ba làm gì.” Vẻ mặt Bạch Kiến càng thêm dịu dàng, lại lộ ra chút tang thương.
Con gái lớn, sắp phải gả đi rồi.