Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 485: Nhớ anh rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hay là ba dự định cùng dì Trần làm sủi cảo? Nói là làm sủi cảo, thực chất là muốn gặp dì Trần có đúng không?” “Đứa trẻ này, con có thấy phiền không!” Bạch Kiến giả vờ như muốn đánh Bạch Nhược Y

Bạch Nhược Y nhón chân nhảy từ sofa xuống, nghiêng đầu qua làm mặt quỷ với Bạch Kiến: “Ha ha, con đi ngủ đây, mặc kệ ba.” Nói xong, cô chạy về phòng mình nhanh như chớp, “Đùng” một tiếng đóng cửa lại

Bạch Kiến bất đắc dĩ lắc đầu: “Đứa nhỏ này càng ngày càng ngốc.” Nhưng khóe miệng ông lại nhếch lên đầy vui vẻ.

Bạch Nhược Y chui vào chăn, lộ ra cái đầu, lấy cái điện thoại từ trên người ra gọi cho Thẩm Đình Thâm.

Điện thoại vang lên thật lâu, nhưng vẫn không có người nhận, mà Bạch Nhược Y nghe tiếng “Tút..

tút” trong3điện thoại cũng dần bình tĩnh trở lại

Cô gọi điện cho anh làm gì? Đã muộn vậy, có lẽ anh đã ngủ rồi..

Bỏ đi, ngày mai rồi nói

Bạch Nhược Y duỗi một tay từ trong chăn ra, tính tắt máy

Nhưng lúc đó điện thoại lại có người nhận, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp truyền tới: “Sao vậy?” Nghe tiếng anh, trong lòng cô khẽ rung động, rõ ràng chỉ có nghe được tiếng thôi, nhưng lại như được ăn một cây kẹo to, trong lòng không hiểu sao lại thấy vui vô cùng: “Không sao cả, chính là vừa cùng ba em xem chương trình cuối năm, nên tự nhiên nhớ muốn gọi cho anh.” “A...” Thẩm Đình Thâm hẳn là đang ngủ trên giường, giọng anh lộ ra vẻ lười biếng, đặc biệt là lúc kéo dài giọng, thật sự khiến người ta hít thở không thông: “Chương0trình cuối năm kia xem hay không?” “Như thường, trước kia cũng không thể xem, nên cảm thấy cùng người nhà xem chương trình cuối năm thật hạnh phúc.” Bạch Nhược Y cười nói, mới nãy cùng Bạch Kiến xem chương trình cuối năm, quả thật cô rất hạnh phúc

“Chỉ là cùng người nhà xem chương trình cuối năm đã cảm thấy hạnh phúc rồi sao?” Giọng Thẩm Đình Thâm mang theo ý cười: “Em cũng dễ hài lòng quá rồi đấy.”

“Không tốt sao?” Bạch Nhược Y phồng má, lật người trên giường, tỏ ý làm nũng: “Có phải anh cảm thấy em như vậy rất ngốc hay không?” “Không có.” Thẩm Đình Thâm vừa nói xong liền phì cười.

“A!” Bạch Nhược Y tức giận nói: “Con người anh thật quá đáng, vừa nói không có xong đã bật cười rồi, anh có ý gì hả?” “Không có, anh thật5sự không cảm thấy em ngốc mà.” Thẩm Đình Thâm ho khan vài tiếng, ý cười dần thu lại: “Chỉ là nhớ đến, em trước giờ chưa từng gọi điện cho anh thế này, nên cảm thấy thật khác, rồi lại cảm thấy thật vui vẻ thôi.”

“Vui vẻ?” Bạch Nhược Y hỏi ngược lại một câu, cô cười: “Anh còn nói em dễ thỏa mãn sao, vậy em chỉ mới gọi cho anh một cuộc điện thoại, anh đã vui vẻ rồi, chẳng phải anh càng dễ thỏa mãn hơn sao?”

“Anh có dễ thỏa mãn hay không, chẳng phải em hiểu rõ nhất sao?” Giọng nói Thẩm Đình Thâm càng ngày càng mê hoặc, đặc biệt là lúc anh kéo dài giọng, dùng giọng mập mờ nói chuyện: “Lúc trên giường, chẳng lẽ em không nhìn ra sao?”

“Dừng!” Bạch Nhược Y đỏ mặt, trong đầu lại hiện lên những hình4ảnh đáng xấu hổ

Về việc kia Thẩm Đình Thâm đúng thật không dễ thỏa mãn chút nào..

“Nói chuyện đàng hoàng, em gọi điện cho anh để nói chuyện, mà anh lại nói qua mấy cái này, em đi ngủ trước đây.” Bạch Nhược Y dù sao cũng không thích Thẩm Đình Thâm nhắc đến chuyện này quá nhiều, con gái thường thích nghe mấy lời tâm tình đơn thuần êm tai hơn.

“Được, anh không nói.” Thẩm Đình Thâm nhướng mày: “Ngày mai ban ngày có rảnh không?”

“Anh muốn hẹn em sao? Hẹn em làm gì?” “Anh còn chưa nghĩ ra.” Thẩm Đình Thâm thấp giọng nói: “Chỉ là muốn chiếm trước thời gian ngày mai của em thôi.”

Câu nói ngọt ngào kia còn có thể phát ra từ miệng cái người lạnh lùng ngàn năm kia sao, Bạch Nhược Y thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ9lạnh lùng kia khi nói lời này như thế nào nữa.

“Không biết đâu, ba em bảo mai muốn em ở nhà cùng gói sủi cảo, nên có thể em không ra ngoài được đâu.” Bạch Nhược Y vùi đầu vào trong chăn, nhỏ giọng nói chuyện điện thoại với Thẩm Đình Thâm, sợ quấy rầy đến Bạch Kiến đang ngủ bên phòng bên cạnh

“Vậy anh có thể qua nhà em cùng gói sủi cảo không?” Thẩm Đình Thâm nghiêm túc nói: “Lúc trước ở nhà cũng thường giúp mẹ gói sủi cảo, hơn nữa sủi cảo mẹ anh làm rất ngon, trước đây em cũng từng ăn qua rồi đó.” Lúc trước khi Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm kết hôn, Thẩm phu nhân đúng thật đã từng làm sủi cảo đãi mọi người, Bạch Nhược Y cũng từng nếm qua

Nhưng thời gian qua lâu rồi, cô không nhớ rõ mùi vị thế nào nữa.

“Anh còn biết làm sủi cảo sao, thật hay giả đó?” Bạch Nhược Y không cho là đúng nên cười: “Lúc anh gói sủi cảo, có phải đều mở nắp nổi hay không?” “Đúng vậy, anh còn thường xuyên giúp mẹ gói đấy nhé, đặc biệt là lúc nhỏ gói rất nhiều đấy.” Lông mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm nhíu lại, đối với giọng điệu chất vấn của Bạch Nhược Y rất không vui: “Ngày mai đợi anh đến nhà em gói xong, em sẽ biết ngay thôi.”

“Đừng, anh đừng đến.” Bạch Nhược Y nhanh chóng cự tuyệt: “Ngày mai ba em phải gọi một người bạn đặc biệt đến đây cùng gói, mà người bạn đặc biệt kia lại rất hay xấu hổ, nếu anh tới, em sợ dì ấy lo lắng mất.” “À, vậy được.” Thẩm Đình Thâm thản nhiên nói, nghe không ra tâm tình anh

Bạch Nhược Y lại ngáp một cái: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, đi ngủ sớm chút đi, năm mới vui vẻ nha.”

“Ừm, nghỉ sớm đi.” Thật ra Thẩm Đình Thâm không muốn tắt máy, anh muốn cùng Bạch Nhược Y nói chuyện qua điện thoại một lát, nhưng lại không đành lòng để cô thức đêm

Bạch Nhược Y lại lật người, dù đã buồn ngủ rồi, nhưng lại có cảm giác không nỡ tắt máy: “...” “Sao không tắt máy đi, còn muốn nói gì sao?” Thẩm Đình Thâm nhẹ giọng hỏi, cũng nghe được tiếng Bạch Nhược Y kéo chăn ở đầu dây bên kia, nên cho rằng cô có tâm sự.

Nhưng Bạch Nhược Y đâu có tâm sự gì, cô ấp úng cả buổi, cuối cùng mới nhắm mắt hướng về điện thoại nói: “Em..

em nhớ anh rồi.” Đầu dây bên kia im lặng một hồi, khiến cô tưởng rằng Thẩm Đình Thâm không biết nói cái gì.

Thật ra trong đầu Thẩm Đình Thâm lúc này đang vang lên tiếng nổ thật lớn, lòng anh dâng trào sóng ngầm mãnh liệt, khiến cả người đổ ra.

Nhưng cảm giác này lại ngọt ngào như vậy, trái tim trong lồng ngực anh cứ nhảy lên kịch liệt

“A..

có phải anh ngủ rồi không?” Bạch Nhược, chờ mãi cũng không nghe được tiếng trả lời từ bên kia, nên nhỏ giọng hỏi

“Không có, bây giờ anh tới tìm em.” Thẩm Đình Thâm bình tĩnh nói, anh chỉ muốn gặp Bạch Nhược Y.

“Đừng! Đừng! Ba em mới ngủ thôi, muộn quá rồi, ngày mai gặp.” Bạch Nhược Y sợ hãi, lập tức từ chối Thẩm Đình Thâm: “Ừm, ngủ sớm thôi, cứ vậy nha, anh ngủ ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.