*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong phòng đã có một người mặc vest đen đang chờ sẵn, ánh sáng trong phòng chiếu vào gương mặt của cậu ta tỏa ra sự trầm lắng và lạnh lùng
Ngoài ra còn một người nữa mặc vest, người đó cũng mặc một bộ màu đen, nhưng không biết có phải do gã thắt cà vạt không chỉn chu hay không mà khí thể không thể bằng với Thẩm Đình Vũ đang ngồi trên ghế
Cho nên Trần Học Hạo mang lại cảm giác như một kẻ theo đuôi vậy, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, gã đã vụt đứng dậy, cười tươi như hoa đón Nhan Như Ngọc
“Anh Nhan, cuối cùng anh cũng đến rồi, chúng tôi chờ anh gần một tiếng đồng hồ đấy.” Trần Học Hạo bước lên phía trước nắm tay Nhan3Như Ngọc, gương mặt nở nụ cười quá độ
Còn Thẩm Đình Vũ đang ngồi đó thì lại không hề vui vẻ gì, cậu ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhan Như Ngọc, phát hiện đối phương vẫn mặc bộ quần áo rất bình thường
Việc này khiến Thẩm Đình Vũ cảm thấy không được tôn trọng, từ xưa tới nay Thẩm Đình Vũ không hề để tâm tới việc này, nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, cậu ta bắt đầu chú ý tới hình thức bề ngoài.
“Anh Nhan, thời gian và địa điểm là do anh tự hẹn, anh lại để chúng tôi đến trước cả tiếng đồng hồ, nói sao cũng không phải phép chút nào.” Thẩm Đình Vũ khẽ cau mày, đôi mắt tối sầm lại
Nhan Như Ngọc bắt tay Trần Học Hạo0sau đó đi tới thẳng chỗ ngồi đối diện Thẩm Đình Vũ: “Đáng lẽ là đến đúng giờ, nhưng lại vô tình gặp một người bạn, tiễn cô ấy một đoạn, dọc đường lại gặp phải chút chuyện nên mới đến trễ.” Giọng nói cậu vô cùng trầm ổn không hề có chút gợn sóng.
“Cho nên?” Thẩm Đình Vũ gõ nhịp tay trên bàn, không chịu nổi mà gõ liên tục: “Tuy Thẩm thị chúng tôi chủ động đến tìm anh hợp tác, nhưng bây giờ chúng tôi đã làm theo đúng yêu cầu của anh, một số tiền lớn như vậy anh đã có trong tay rồi, nhưng anh lại trì hoãn việc hợp tác, thái độ thì luôn lạnh nhạt, như vậy là có ý gì?”
“Đình Vũ, cậu sao thế?!” Trần Học Hạo5kéo tay Thẩm Đình Vũ lại: “Anh Nhan đã nói là có chuyện rồi, cậu hãy hiểu cho anh ấy đi, sao lại phải giận dữ như vậy?”
Phương án hợp tác lần này, Trần Học Hạo vẫn luôn giúp đỡ Thẩm Đình Vũ, nên những vấn đề về hợp tác gã đều nắm rất chắc
Gã cũng biết Nhan Như Ngọc là nhân vật lớn, được hợp tác cùng với cậu là một niềm vinh dự, bây giờ sắp đàm phán xong rồi, không thể trơ mắt nhìn Thâm Đình Vũ tức giận mà phá hỏng tất cả.
“Anh Trần nói đúng, sắp Tết đến nơi rồi, sao lại phải giận dữ như vậy.” Nhan Như Ngọc nói như an ủi Thẩm Đình Vũ, nhưng trong mắt cậu luôn thể hiện sự xem thường, khiến Thẩm Đình4Vũ muốn giơ tay đánh cho cậu một cái
Cũng may Thẩm Đình Vũ nhanh chóng kiềm chế lại cảm xúc ở trong lòng, cậu ta chợt cười nhạt và tỏ vẻ bất cần đời: “Tôi đây chỉ là đang nói đùa với anh Nhan thổi, năm mới vui vẻ.”
“Cùng chung vui.” Nhan Như Ngọc thấy Thẩm Đình Vũ không tiếp tục tức giận nữa, lại lắc cổ, ngáp dài một cách lười biếng: “Nói vào việc chính đi, hôm nay là mùng một đầu năm, đáng lẽ tôi cũng không muốn bàn công việc, nhưng trong cuộc gọi video anh vẫn luôn giục tôi chốt hợp đồng, nên tôi đành theo các anh vậy.” “Ừm, hợp đồng phía bên tôi gần như đã xong xuôi.” Trần Học Hạo vội vàng tiếp lời, lấy ra một9túi văn bản
Gã chưa kịp đặt lên bàn đã bị Nhan Như Ngọc từ chối: “Không cần, hợp đồng bên tôi cũng đã xong xuôi, lấy bản của tôi đi.” Giọng điệu của cậu dứt khoát như ra lệnh, khiến người khác vô cùng khó chịu
Trần Học Hạo nghe xong vô cùng sửng sốt, bởi vì nếu gã không nhìn lầm, thì Nhan Như Ngọc tay không tới đây, vậy còn hợp đồng? Hợp đồng ở đâu ra?
Nhan Như Ngọc lấy ra khỏi áo khoác một túi văn bản, lấy ra mấy tờ giấy, sau đó đặt từng tờ giấy đó lên bàn
“Nhan Như Ngọc! Rốt cuộc là anh có ý gì?” Thẩm Đình Vũ thực sự không nhịn nổi nữa, tuy nhiên Nhan Như Ngọc của hiện giờ vô cùng giống bản thân mình trước đây, luôn lấy người khác ra làm trò cười
Nhưng cảm giác như vậy thực sự vô cùng khó chịu, khiến Thẩm Đình Vũ cảm thấy như bị coi thường.
“Hợp đồng mà!” Nhan Như Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Đình Vũ, giả vờ như không nhìn thấy sự tức giận của cậu ta: “Tôi nói hợp đồng của tôi, các anh lại cứ muốn mang bản của các anh tới, như vậy quả là lãng phí thời gian của chính các anh nhỉ?”
“Không phải.” Trần Học Hạo cũng không thể nhịn được, chỉ vào hợp đồng ở trên bàn với vài tờ giấy, cau mày: “Anh để hợp đồng thành ra như vậy, làm sao dùng được nữa? Sau này bảo quản trong công ty cũng không dễ dàng gì.” “Các anh cũng thấy đấy, tôi không mang theo cặp, tôi cũng không thích mang cặp theo, cho nên chỉ có thể để hợp đồng vào trong túi áo.” Nhan Như Ngọc trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn họ: “Hơn nữa, chữ viết trên văn bản vô cùng rõ ràng, chúng ta ký tên vào, tự bảo quản là được.”
“Vậy...” Trần Học Hạo thật sự điên luôn, trước đây cảm thấy Thẩm Đình Vũ đã là hiếm có khó tìm rồi, không ngờ trên đời này không có cái gì là nhất mà chỉ có thứ càng cực phẩm hơn..
Trần Học Hạo cảm thấy khó xử, rồi lại cười
một cách nịnh nọt: “Nhưng hạng mục hợp tác của chúng ta lớn như vậy, việc hợp tác cũng khó tránh khỏi phải tỉ mỉ một chút.” Sắc mắt Nhan Như Ngọc bỗng trầm xuống, nhiệt độ trong phòng như đang giảm mạnh
Đến cả Thẩm Đình Vũ cũng cảm thấy sau lưng bỗng lạnh toát, không thể không nhìn thẳng vào Nhan Như Ngọc
Rõ ràng cậu chỉ là một chàng trai mới hơn hai mươi tuổi, sao lại có khí thế mạnh tới vậy!? “Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian của các anh, tôi còn có việc.” Nhan Như Ngọc khẽ nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ: “Ký hay không?”
Hai tay Thẩm Đình Vũ nắm thành đấm, cậu ta nghiến răng nghiến lợi
Trần Học Hạo rất sợ Thẩm Đình Vũ sẽ bỗng dưng nhảy lên không nói lời nào mà cho Nhan Như Ngọc một bạt tai
Thế nhưng cuối cùng Thẩm Đình Vũ lại hít một hơi thật sâu, ánh mắt thẳng thắn đối đầu với Nhan Như Ngọc: “Vậy nếu tôi đoán không sai thì anh Nhan chắc cũng mang theo bút của mình chứ? Vậy cho tôi mượn bút một lát để tôi ký.”
“Thật ngại quá, túi tôi quá bé không thể mang thêm bút.” Nhan Như Ngọc hơi lùi lại dựa vào ghế, nhàn nhã bắt chéo chân, ánh mắt lộ rõ vẻ coi thường
Khóe miệng Thẩm Đình Vũ khẽ giật, không hề phát ra tiếng động, nghiêng đầu nhìn sang phía Trần Học Hạo: “Bút.”
“..
Ở đây, ở đây.” Trần Học Hạo thực sự không thể hiểu nổi Nhan Như Ngọc định làm gì, mọi người hợp tác đều vô cùng vui vẻ cơ mà
Nhưng Nhan Như Ngọc như vậy giống như thể trong trời đất này ông đây là lớn nhất
Việc hợp tác với các người thích thì ký không thì thôi
Thấm Đình Vũ nhận bút xong, kí tên lên hợp đồng, sau đó đưa bút cho Nhan Như Ngọc: “Đến lượt anh.”
Khóe miệng Nhan Như Ngọc cong lên cười khiến người ta cảm thấy đáng sợ: “Được thôi.”