Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 496: Chị nghĩ nhiều rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

bỗng chốc tôi cũng không biết nên nói sao

Nói một cách đơn giản, nội dung hợp tác của các cậu là giúp công ty người ta tiến hành một hạng mục trên Internet; nói cách khác là giúp họ bước vào kinh doanh trực tuyến

Nhưng tiếp đến phần vốn đầu tư thì có vấn đề, cậu nói rằng chỉ cần ép vốn mọi mặt dự án kinh doanh trực tuyến thì số vốn ban đầu sẽ tăng gấp năm sáu lần..

Phương án này của cậu không phải lập nên để ép vốn nơi nào đó chứ? Rồi sẽ đi tới đâu?”

Sắc mặt Nhan Như Ngọc đen hẳn đi, phần vốn đầu tư phía sau là cái bẫy do cậu dựng nên để Thẩm thị sa3vào

Nhưng mục ép vốn ấy, cậu diễn tả cực kỳ khéo léo cẩn thận, những gì liên quan ở phần đầu đều được viết trong khả năng thực hiện được, mấy thứ này vốn chẳng ai lo lắng, còn cậu thì đặt bẫy vào lỗ hổng giữa các hàng chữ

Thế nhưng phương án còn chưa viết xong, Bạch Nhược Y đã phát hiện cái bẫy kia rồi.

Làm sao cô biết được? Rốt cuộc cô đã làm gì? Lúc này đây, Nhan Như Ngọc rất tò mò về Bạch Nhược Y, thầm nghĩ may mà ở phần đầu mình viết tên công ty hợp tác là công ty giả

Nếu để có biết đây là phương án hợp tác với Thẩm thị, sợ rằng cậu phải bại0dưới chính tay mình.

Bóng đèn phòng khách chiếu vào cơ thể Bạch Nhược, khiến cả người cô đều được phủ ánh sáng

Ngay cả khi cô mặc đồ ngủ hình gấu, gương mặt tuyệt đẹp kia vẫn cứ toát ra nét thanh tú và khí chất đặc biệt, khiến người ta mê đắm

Ánh mắt Nhan Như Ngọc mỗi lúc một thâm trầm.

Bạch Nhược Y thấy cậu mãi không trả lời mình thì tò mò, nghiêng đầu qua nhìn: “Có phải tôi xen vào chuyện của người khác rồi không? Hay tại tôi suy nghĩ quá nhiều?”

“Chị đúng là suy nghĩ nhiều quá, tôi đã nói đây đều là chuyện có khả năng xảy ra, nhưng tỷ lệ cực kỳ cực kỳ thấp

Chẳng qua con người5tôi khá cẩn thận nên mới ghi rõ ra.” Nhan Như Ngọc cười nhẹ, đuôi mắt híp lại vô cùng hồn nhiên ngây thơ.

Nhờ đó mà Bạch Nhược Y nhanh chóng tin lời cậu, cô bĩu môi: “Chắc là tôi nghĩ quá nhiều, chúng ta tiếp tục đi.”

“Được.” Nhan Như Ngọc gật đầu

Tuy bảo vậy, nhưng cậu quyết định sẽ không nói với cô nội dung kế tiếp

Thể là cậu kéo dài thêm mấy câu rồi vội vã kết thúc văn bản

“Ok! Viết xong rồi.” Sau cùng Bạch Nhược Y gõ phần ký tên rồi ngáp một hơi thật dài: “Rốt cuộc cũng giúp cậu chạy kịp văn bản rồi, còn chuyện gì nữa không?” Cô vừa hỏi Nhan Như Ngọc, vừa nhìn thoáng qua4thời gian

Hiện tại mới hơn một giờ sáng, sớm hơn cô tưởng tượng một chút

Nhan Như Ngọc gập máy tính lại, cười nói với Bạch Nhược Y: “Không, thời gian không còn sớm nữa, chị nên về đi thôi.”

“Ừ, không có việc gì thì tôi về đây.” Nói xong cô lại ngáp một cái, thoạt nhìn trông rất mệt mỏi.

Ngày thường vào giờ này cô cũng không mệt đến thế, chắc do đánh máy liên tục nên mới uể oải như vậy.

“Tôi mở cửa giúp chị.” Nhan Như Ngọc đứng dậy đi ra cửa, Bạch Nhược Y ngáp suốt, đi theo cậu ra ngoài cửa.

Tiếng khóa cửa vang lên “đinh đinh”, cửa phòng từ từ mở ra.

“Chúng ta ở gần như vậy nên tôi không9tiến chị nữa, chị nghỉ ngơi sớm đi.” Nhan Như Ngọc xòe bàn tay không bị thương ra, dịu dàng xoa đầu Bạch Nhược Y; đồng thời vén hết mái tóc dài rối bời của cô ra sau lưng.

Bạch Nhược Y mệt không chịu nổi, cô vừa ngáp vừa cười với Nhan Như Ngọc: “Thằng nhóc này, cậu dám xoa đầu tôi ư, đúng là không biết lớn nhỏ.” “Tôi không lớn bằng chị, nhưng tôi cao hơn đó.” Nhan Như Ngọc lên mặt với Bạch Nhược Y như một đứa trẻ

“Thôi, nể tình hôm nay cậu bị thương nên tôi sẽ không so đo

Nhớ là có chuyện gì bất tiện thì cứ gọi tôi.” Bạch Nhược Y dặn thêm một câu rồi mới giơ tay bye bye Nhan Như Ngọc.

“Nghỉ ngơi sớm chút, chị ngủ ngon.” Nhan Như Ngọc cũng vẫy tay bye bye cô

Nói xong, cậu bèn đóng cửa phòng lại

Cửa phòng đóng rồi, Bạch Nhược Y mới xoay người lại và thấy một người đàn ông mặc vest đen đứng ngay cửa thang máy

Gương mặt anh bình tĩnh nhìn cô suốt từ lúc cô bước ra khỏi phòng Nhan Như Ngọc và hai người nói chuyện thân mật với nhau.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cơn buồn ngủ trong đầu Bạch Nhược Y biến mất ngay tức khắc

Cô mở to mắt nhìn mà không dám tin

Anh đút tay vào túi quần, trưng ra bộ mặt như núi băng ngàn năm, hơi lạnh từ người anh khiến cả tầng lầu giá rét đến cùng cực

Bạch Nhược Y chợt cúi đầu nhìn lại mình, trên người cô còn mặc bộ đồ ngủ tùy ý như thế

Cổ đưa tay sờ mái tóc rối tung trên vai, do tối mới gội đầu, chưa sấy khô tóc đã bị Nhan Như Ngọc tùy tiện kéo qua rồi

Tuy không có gương soi, nhưng Bạch Nhược Y cũng biết dáng vẻ mình bây giờ giống như vừa lên giường ngủ

Hơn nữa đã qua một giờ sáng, mình còn bước ra khỏi phòng một người đàn ông với bộ đồ thể này

Dẫu thần tiên ở ngay đây, chỉ e cô cũng không thể nói rõ

Bạch Nhược Y lại ngước lên nhìn người đàn ông ở cửa thang máy, đôi mắt màu hổ phách đầy vẻ hoảng hốt lo sợ, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Không, không phải như anh nghĩ đâu...” Người đàn ông đứng ở cửa thang máy vốn không định đi, nhưng nghe Bạch Nhược Y giải thích như vậy, anh lập tức liếc cô một cái như muốn khoét sâu

Sự chán ghét trong mắt anh giống như gió lạnh bên ngoài thấu tận tâm can.

Kế đó anh vào thang máy, không thèm ngoảnh lại, ấn lầu một rồi đi thang máy xuống dưới.

Cửa thang máy đóng lại, Bạch Nhược Y mới phản ứng kịp và lập tức đuổi theo: “Thẩm Đình Thâm! Anh đừng đi, không phải như anh nghĩ đâu!”

Cô không biết tại sao giờ này anh còn tìm tới mình, có chuyện gì cũng nên gọi điện thoại trước chứ? Hơn nữa vì sao lại tình cờ như vậy, lúc cô ra khỏi phòng Nhan Như Ngọc thì vừa khéo gặp Thẩm Đình Thâm ngay thang máy? Chẳng lẽ hôm nay là ngày vui của cô, chuyện xui xẻo xảy ra còn chưa đủ sao? Đúng là đáng chết! Đợi Bạch Nhược Y chạy tới thì thang máy đã đi xuống rồi, cô đành phải ấn nút mở thang máy khác

Vừa vào trong, cô điên cuồng ấn xuống lầu một, lòng thầm gọi tên Thẩm Đình Thâm

Không phải vậy đâu, không phải như anh đã thấy, anh đừng đi, nghe em giải thích đã!

Cuối cùng thang máy cũng mở, Bạch Nhược Y lao ra chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen biến mất trong màn đêm, chẳng hề cho cô cơ hội giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.