Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 501: Có tâm sự



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói xong, cô quay đầu bước đi, hoàn toàn không quan tâm đến lửa giận của Thẩm Đình Thâm.

Tiếng bước chân của cô vừa nhanh vừa vội, tựa như người đang chờ cô ở bên kia quan trọng biết bao

Trong chốc lát, bóng dáng của cô liền biến mất

Thẩm Đình Thâm ngồi trên giường, đưa tay gạt hết tất cả những thứ trên tủ xuống đất

“Rầm.” Âm thanh đó khiến cho anh càng thêm buồn bực.

“Nhan Như Ngọc!” Môi mỏng của Thẩm Đình Thâm bật ra tên Nhan Như Ngọc, bàn tay nắm chặt thành quả đấm.

Bây giờ là ban ngày, Bạch Nhược Y bước nhanh tới ngã tư đường, đón một chiếc xe trở lại tiểu khu

Sau đó từ quán ăn phía dưới tiểu khu, cô mang3theo hai phần ăn sáng đến nhà Nhan Như Ngọc

Nhan Như Ngọc mở cửa thấy gương mặt đã chịu gió rét của Bạch Nhược Y, cau mày, “Chị đi xuống mua đồ ăn sáng mà sao mặt lại đỏ thế?” “Tôi vừa từ nhà bạn về.” Bạch Nhược Y vừa nghiêng người vào nhà Nhan Như Ngọc, vừa khẽ thở hổn hển

“Hả?” Nhan Như Ngọc đi sau lưng Bạch Nhược Y, có vẻ hơi áy náy, “Tôi còn tưởng rằng chị ở nhà, mới bảo chị làm giúp một phần ăn sáng.” Nói đến đây, cậu lại nhìn bữa sáng Bạch Nhược Y vừa mua, lập tức mở miệng giải thích, “Tôi thật sự xuống dưới xem rồi, không nhìn thấy quán ăn sáng nào mở cửa, không0phải cố tình muốn làm phiền chị.” Ngược lại Bạch Nhược Y có vẻ rất bình tĩnh, đôi mắt màu hổ phách không dao động, “Tôi hiểu mà, phần ăn sáng này từ một quán khá khuất, cũng là người quen của tôi mới bán cho tôi, tôi biết cậu không cố tình làm phiền tôi.”

Nhan Như Ngọc nghe vậy, thở nhẹ một hơi, thản nhiên và” một tiếng.

Sau khi đặt bữa sáng lên bàn câu, cô lại quay trở về nhà mình, thay đồ rồi mới sang

“Thay quần áo làm gì, tôi cảm thấy bộ đồ kia chị mặc rất dễ thương mà.” Nhan Như Ngọc vừa uống canh, vừa cười nhìn Bạch Nhược Y đi tới.

“Tôi cũng không thể mặc đồ ngủ suốt mà.” Bạch Nhược5Y ngồi xuống ở trước mặt Nhan Như Ngọc, cầm bữa sáng của mình lên ăn

Cô thật không dám tưởng tượng ngày hôm qua mình lại có thể mặc một bộ đồ ngủ chạy khắp nơi, đến sáng vẫn mặc như thể chạy về

“Tối hôm qua chị về trễ như thế, tại sao còn đến nhà bạn?” Nhan Như Ngọc thử hỏi, bởi vì quan hệ của hai người không thể nói là quá thân, hỏi vấn đề như vậy sợ Bạch Nhược Y sẽ ghét.

“Do có chút chuyện.” Sau khi Bạch Nhược Y trả lời vấn đề của cậu, cô lại nhanh chóng lùa thức ăn vào miệng

Cô vô thức nhíu mày lại, tâm trạng có vẻ nặng nề

“À.” Nhan Như Ngọc có thể cảm giác được4Bạch Nhược Y không yên lòng, khiến cậu không biết phải làm như thế nào cho phải.

Cậu cầm đôi đũa đảo tô cháo thịt trước mặt, nghĩ làm sao mới có thể khiến tâm trạng của Bạch Nhược Y tốt hơn một chút

“Sao thế? Cậu không thích ăn cháo sao?” Bạch Nhược Y ngước mắt nhìn Nhan Như Ngọc, vấn đề này cũng chỉ là thuận miệng hỏi, không hề quá để ý.

Nhưng Nhan Như Ngọc lại lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Không có, không phải, tôi không thích.” “À.” Bạch Nhược Y vốn chỉ vô tình hỏi, hoàn toàn không để ý câu trả lời của Nhan Như Ngọc.

Cô vẫn luôn suy nghĩ, kể tiếp Thẩm Đình Thâm sẽ làm gì.

Với tính tình của anh,9hẳn không lâu sau sẽ tới tìm mình, sau đó dùng đủ loại cường thể ép mình nói xin lỗi, hoặc là dùng thủ đoạn khác ép mình.

Nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, mà anh chưa có động tĩnh gì

Bạch Nhược Y đã sớm ăn hết cơm trước mặt rồi, đang sở đôi đũa ở trong tay

Được một lát, cô lại lấy điện thoại di động ra xem Facebook*, đúng lúc lướt đến hình bọn Chu Du cùng đi ra ngoài chơi

(*) Facebook bị hạn chế ở Trung Quốc.

Trong hình có Trần Duệ, Hạ Tình Thiên, Chu Du và Cố Thần Trạch.

Lúc Bạch Nhược Y đang ngạc nhiên tại sao bọn họ không hẹn mình thì lại phát hiện trên hình có thêm bóng nghiêng của Thẩm Đình Thâm

Mặc dù chỉ hình ảnh phản chiếu của anh ở bên cạnh, nhưng Bạch Nhược Y vẫn nhận ra anh.

Cho nên mình ở đây nghĩ đồng nghĩ tây, còn Thẩm Đình Thâm đang chơi rất vui vẻ với bạn bè sao?

Hừ!

Cô cười lạnh, đặt đôi đũa lên bàn phát ra tiếng “cạch”, sau đó gửi một tin nhắn cho Chu Du, “Mọi người đi đâu chơi thế?”

Lát sau, Chu Du trả lời Bạch Nhược Y, “Chúng tôi định cùng đi câu cá, vốn dĩ định gọi cô, nhưng Thẩm Đình Thâm nói hôm nay cô có việc, chúng tôi mới không gọi.”

“Có việc? Tôi có việc gì chứ?” Bạch Nhược Y lẩm bẩm, nhìn câu trả lời trên điện thoại di động, càng thêm khó chịu.

Không phải cô giận bọn Chu Du đi chơi không gọi mình, dù sao Chu Du cũng nói là do Thẩm Đình Thâm bảo mình có chuyện.

Cô chỉ giận Thẩm Đình Thâm, đến bây giờ còn có ý định đi chơi

Hơn nữa còn gạt mình qua một bên, nói với bọn họ mình có việc, rõ ràng chính là không muốn đi chơi với mình mà.

“Sao thế?” Nhan Như Ngọc thấy Bạch Nhược Y đột nhiên tức giận, có hơi kỳ lạ, “Thấy thứ gì trên điện thoại di động à?”

Nghe thấy tiếng của Nhan Như Ngọc, Bạch Nhược Y đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, cười xấu hổ, “Tôi..

không sao, không có việc gì.”

Mới vừa rồi cô không nhìn thấy bên cạnh mình còn có người, kìm lòng không được đã nói ra tiếng.

Hoá ra Bạch Nhược Y vẫn có lúc như thế này, không khống chế được cảm xúc

Cô tắt điện thoại để vào túi, nhìn cánh tay Nhan Như Ngọc, “Vết thương trên cánh tay cậu có đỡ hơn chút nào không? Bây giờ còn đau không?” “Vẫn ổn, với lại không làm gì động vào nó nên chẳng có cảm giác.” Nhan Như Ngọc cũng cúi đầu nhìn cánh tay mình, nói không đau là muốn an ủi Bạch Nhược Y, để cô không có cảm giác mắc nợ.

Bạch Nhược Y nhún vai, ngáp một hơi thật dài, “Vậy bây giờ ăn sáng cũng ăn rồi, không có việc gì nữa thì tôi về trước ngủ bù đây.”

“Ừ..” Nhan Như Ngọc có vẻ không muốn Bạch Nhược Y trở về, kéo dài âm cuối, “Nhưng chị đã có tâm sự, tôi nghĩ chị sẽ không ngủ được.”

Bạch Nhược Y đang dọn dẹp bát đũa, hàng lông mày nhỏ khẽ nhíu lại, “Chuyện tôi có tâm sự rõ ràng như vậy sao?” “Quá rõ ràng.” Nhan Như Ngọc khẽ cười, đôi mắt cong lên, vừa sáng vừa thuần khiết, “Có thể nói cho tôi nghe là chuyện gì không? Dù sao thì nói ra mới có thể thoải mái một chút.”

“Tôi nói với cậu rồi cậu cũng không hiểu đầu, cậu vẫn còn trẻ con.” Bạch Nhược Y cười với Nhan Như Ngọc, chuyện tình cảm Nhan Như Ngọc có thể hiểu gì chứ

“Tôi chỉ nhỏ hơn chị vài tuổi thôi.” Nụ cười trên mặt Nhan Như Ngọc dần thu lại, “Chị đừng xem tôi là trẻ con mãi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.