Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 505: Anh bảo em uống rượu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông ngồi cạnh Trần Duệ cười, “Thể thì vừa khéo, mỗi người phạt một người, thể thì mới vui, tội phạt cô nhé, chọn Thật hay Thách?” Anh ta chỉ vào cô gái bên cạnh Minh Giản rồi nói

Cô gái ngồi cạnh Minh Giản bĩu môi, “Mọi người đều không thân quen cho lắm, ai lại lựa chọn nói thật chứ? Thách đi.”

“Đây là tự cô nói nhé, dám chơi dám chịu đấy!” Người đàn ông đột nhiên trở nên hưng phấn, trong mắt có ánh sáng xẹt qua

Mỗi người có mặt rõ ràng đểu cảm thấy hơi không vui, ánh mắt nhìn người đàn ông có thêm chút khinh thường.

“Có trò gì mà tôi chưa từng chơi đâu, chỉ cần không quá đáng quá là được, dám chơi dám chịu.” Ngược lại, cô gái đồng ý rất nhanh, cũng không nghĩ một người đàn ông có3thể bắt mình làm ra chuyện quá khó khăn

Dù sao cũng sẽ không bắt mình uống hết rượu trên bàn đúng không, hẳn là sẽ không có người như vậy

“Cô cởi áo khoác ra.” Ánh mắt người đàn ông mang theo tính xâm phạm, anh ta đã chú ý đến cô gái bên cạnh Minh Giản lâu rồi, cô ấy mặc một chiếc áo gió, còn khóa kín mít

Nếu không đoán nhầm thì bên trong cô ta nhiều nhất chỉ mặc một chiếc áo bó sát, hơn nữa còn không mặc nội y

Quả nhiên vừa nghe thấy lời người đàn ông nói, sắc mặt cô gái ngồi cạnh Minh Giản lập tức thay đổi, song lại không lộ ra biểu cảm quá khó xử

Cô ta thong dong cởi áo ngoài, bên trong mặc một chiếc áo mỏng

Dưới ánh đèn mập mờ trong căn phòng bao, có thể nhìn thấy0loáng thoáng chấm nhỏ trước ngực cô ta, cũng không quá rõ ràng

“Anh đúng là tên sành sỏi.” Cô gái đặt áo khoác lên đầu gối mình, không chỉ không phản cảm tên đàn ông này mà ngược lại còn cười quyến rũ với anh ta

Đêm nay họ sẽ xảy ra chuyện gì đó, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, không bóc trần nữa.

“Được rồi, bây giờ đến Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y.” Trần Duệ vội đổi đề tài đến Bạch Nhược Y, quan sát hại người họ với nét mặt muốn xem trò hay, “Nói này, Thẩm Đình Thâm, cậu không thể học theo tôi bảo Bạch Nhược Y hôn cậu một cái đầu, nghĩ trò mới mẻ chút đi.”

Nghe thấy lời Trần Duệ, trong lòng Bạch Nhược Y thầm kêu một tiếng, song lại mơ hồ nghĩ.

Nếu Thẩm Đình Thâm thật sự đưa ra5yêu cầu giống Trần Duệ cũng tốt, có thể nhân cơ hội này kết thúc chiến tranh lạnh với anh, mỗi người bước xuống một bậc..

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Bạch Nhược Y đã dần từ vị trí chủ động trong tình cảm biến thành vị trí bị động.

“Nhược Y vẫn chưa nói muốn Thật hay Thách mà!” Hạ Tình Thiên vỗ lưng Trần Duệ, “Anh vội cái gì hả!” “Ờ, đúng ha.” Bấy giờ Trần Duệ mới quay đầu qua nhìn Bạch Nhược Y, “Cô muốn chơi Thật hay Thách?” Ngón tay đặt trên xúc xắc của Bạch Nhược Y khẽ xoắn lại, cô rũ mắt nói, “Mọi người đều Thách, tôi cũng chơi Thách vậy.” “Ừ, được, đến cậu rồi! Thẩm Đình Thâm!” Bắt đầu từ lúc Bạch Nhược Y không ngồi cạnh Thẩm Đình Thâm, Trần Duệ đã đoán hai người này có lẽ4đang cãi nhau

Cho nên cậu ta đặc biệt đưa mắt ra hiệu với Thẩm Đình Thâm, bảo anh nhân cơ hội này thể hiện tốt với Bạch Nhược Y, “Mau lên mau lên, cậu nói đi, muốn phạt Bạch Nhược Y thế nào?” “Đúng đấy, mau lên, mau để sang ván tiếp theo!” Từ sau khi nhận được ám chỉ của cô gái kia, tên đàn ông ngồi cạnh Trần Duệ đã trở nên cực kì hưng phấn

Cơ thể Thẩm Đình Thâm nghiêng về phía trước, hai khuỷu tay vừa khéo đè lên hai đầu gối, tư thế cả người trồng hơi chán chường

Trong đôi mắt đen thẫm của anh không có bất cứ ánh sáng gì, đôi môi mỏng khẽ hé, “Uống một chai rượu đi.” Năm chữ đơn giản bật ra từ miệng anh chỉ mất một giây, nhưng truyền vào tai Bạch Nhược Y lại tựa9như đã qua một thế kỷ

Anh đang nói gì thế? Uống một chai rượu? Trong số những người có mặt, hẳn Trần Duệ biết Bạch Nhược Y không thể uống rượu, nhưng nhất thời cậu ta cũng không nhớ ra

Còn Hạ Tình Thiên vốn không biết Bạch Nhược Y không thể uống rượu, nên cố ý lấy một chai rượu không quá mạnh cho cô, “Nào, uống rượu này nhé.”

Trong đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y ánh lên ngọn lửa phẫn nộ, tia sáng ấy vượt qua hai người bên cạnh, chiếu thẳng vào bên mặt Thẩm Đình Thâm

Cô gần như nghiến răng, chất vấn từng chữ một, “Thẩm Đình Thâm, anh bảo em uống rượu?” Trước lời chất vấn của Bạch Nhược Y, mọi người có mặt đều cảm thấy hơi khó hiểu.

Minh Giản còn tưởng Bạch Nhược Y nhỏ nhen, bèn nói, “Thỉnh thoảng lúc chơi trò này, tôi có thể uống một mạch năm chai rượu đấy, anh Thẩm chỉ bảo cổ uống một chai đã đủ thủ hạ lưu tình rồi.” “Tôi không có ý không muốn uống, tôi chỉ muốn xác nhận một lần với anh Thẩm thôi.” Bạch Nhược Y hoàn toàn không ưa Minh Giản, nhưng khoảnh khắc Minh Giản nói, cô mới biết hóa ra một người phụ nữ có thể ghét một người phụ nữ khác đến thế

Hơn nữa còn ghét một người phụ nữ mà mình không quen biết, không có bất cứ sự giao thiệp nào.

Bạch Nhược Y vừa dứt lời, giọng nói lạnh tanh của Thẩm Đình Thâm liền vang lên, “Dám chơi dám chịu.”

Ý của anh không thể rõ hơn được nữa

Vẻ thất vọng xẹt qua trong mắt Bạch Nhược Y, song khóe miệng cô cong lên, cô cầm rượu Hạ Tình Thiên lấy qua, uống một hơi hết sạch

Tiếng tu ừng ực” phát ra từ cổ họng cô, Bạch Nhược Y ít khi uống rượu nên cảm thấy cổ họng như có một ngọn lửa, cảm giác đau rát khiến đôi mày mảnh của cô nhíu lại

“Không cần uống hết bằng một hơi đâu, Nhược Y!” Hạ Tình Thiên đứng dậy, đoạt chai rượu từ tay Bạch Nhược Y, để cô nghỉ một chút.

“Đúng đấy, không cần uống hết bằng một hơi đâu, mọi người đều cùng chơi, không cần tích cực như vậy.” Minh Giản cũng đứng lên, giơ tay muốn vỗ lưng Bạch Nhược Y, giúp cô thuận khí

Bàn tay cô nàng còn chưa chạm vào lưng Bạch Nhược Y, Bạch Nhược Y đã đột ngột khom người, họ mạnh mấy tiếng, “Khụ! Khụ..

khụ..

khụ...”

“Cô không sao chứ?” Hạ Tình Thiên vội ngồi xổm xuống, vừa nhìn đã thấy trên khuôn mặt đang cúi xuống của Bạch Nhược Y là đôi mắt ầng ậng nước

Điều đó khiến Hạ Tình Thiên hoảng hốt, “Sao thế? Có phải là uống một hơi quá nhiều nên bị nghẹn không?” Chỉ trong chớp mắt, đôi mắt Bạch Nhược Y lại phục hồi như thường, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác mà Hạ Tình Thiên nhìn thấy

Cô ngồi lại trên sofa, nuốt nước bọt, cười với Hạ Tình Thiên, “Không sao nữa rồi, chỉ nghẹn chút thôi, chúng ta chơi tiếp đi.” “Thật sự không sao hả?” Trần Duệ cũng hỏi han quan tâm

“Không sao, tiếp tục đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.