*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Là ý gì? Rốt cuộc anh có ý gì!
“Không sao là được, tiếp tục!” Minh Giản cười, tiên phong cảm xúc xắc, lắc “tang tang”
Tâm sự của Bạch Nhược Y cũng bị tiếng lắc xúc xắc vùi lấp, cô khẽ lắc xúc xắc trên tay
Cho đến khi Trần Duệ cao giọng nói, “Mở mở mở!” Mọi người mới lần lượt báo điểm sổ.
“13 điểm!”
“5 điểm.”
Minh Giản là người báo điểm cuối cùng, cô nàng làm ra một vài động tác nhỏ, thay đổi số điểm xúc xắc
Sau đó cô nàng mới vờ như rất kinh ngạc, “Ôi trời ơi! 18 điểm! Thật sự trúng giải to rồi!” Mọi người đều thò đầu qua, quả nhiên là ba con sáu..
“Hôm nay cô có thể mua xổ số rồi đấy!” Cô gái ngồi bên cạnh cười,3kéo áo Minh Giản
Song ánh mắt Minh Giản lại rơi trên người Thẩm Đình Thâm ở một bên, vừa liếc đã thấy số điểm của anh, 5 điểm
“Đến lượt anh rồi, anh Thẩm.” Minh Giản cười, nhìn một bên mặt Thẩm Đình Thâm.
Từ lúc Thẩm Đình Thâm vừa vào căn phòng bao này, ánh mắt của phần lớn các cô gái đều bị tướng mạo của anh thu hút, nhưng vì khi thể người lạ chớ gần trên người anh mà mọi người chỉ có thể ngắm nhìn.
Chỉ có Minh Giản có kỹ nghệ cao, lá gan lớn mới có ý ngồi ở bên này, tìm một trò để cùng chơi với anh.
Vốn dĩ cô nàng còn lo lắng Thẩm Đình Thâm với khuôn mặt núi bằng nghìn năm sẽ không chơi trò này,0không ngờ anh lại không nói gì mà chơi
Chỉ cần anh bằng lòng giao lưu với mọi người, Minh Giản sẽ có cách tóm được anh.
Thẩm Đình Thâm dựa về sau, hơi nhướng mày nhìn Minh Giản
Tuy Minh Giản một mực ngồi cạnh anh, nhưng anh vẫn chưa nghiêm túc nhìn cô nàng.
Trong đôi mắt đen thẫm như dính thuốc độc khiến người ta hưng phấn, chỉ quét mắt nhìn Minh Giản một cái đã có thể khiến cả người cô nàng trở nên không thể nói rõ được.
Thâm tâm cô nàng đang cực kì khát vọng, muốn nhận được sự chấp thuận từ Thẩm Đình Thâm
Khuôn mặt đẹp trời sinh cho dù trang điểm kiểu hộp đêm nhưng vẫn không mất đi khí chất, bộ đồ màu hồng đào trên người chói mắt5nhưng gây phản cảm, những chiếc khuy măng sét tinh xảo vừa đúng tăng điểm cho cô nàng không ít.
Chỉ có điều mùi nước hoa cố ý xịt lên người không hợp khẩu vị của Thẩm Đình Thâm
Thẩm Đình Thâm lười biếng thu ánh mắt về, hững hờ nói, “Nói đi, chơi thế nào.” “Ý của anh Thẩm là chơi Thách à?” Minh Giản sáp mặt lại gần bên Thẩm Đình Thâm, ánh sáng rực rỡ trong mắt nói rõ suy nghĩ trong lòng cô ta.
“Ừm.”
Minh Giản cười đắc ý, lập tức đứng dậy, lấy hai chiếc micro từ dưới bàn lên, tự mình cầm một chiếc, đưa cho Thẩm Đình Thâm một chiếc, “Bên này cũng có thể hát, tôi muốn mời anh Thẩm hát chung một bài với tôi.” “Được được, Minh4Giản hát rất hay, mọi người có phúc được nghe rồi.” Cô gái ngồi cạnh Minh Giản vốn cùng phe, đương nhiên cổ vũ cô nàng
Còn Hạ Tình Thiên lại bất mãn nhíu mày, muốn lên tiếng nói với Minh Giản rằng Thẩm Đình Thâm là người đã có bạn gái, hơn nữa bạn gái anh đang ở đây
Cô đang chuẩn bị đứng dậy thì Trần Duệ đã khẽ ho một tiếng, kéo tay Hạ Tình Thiên, nói nhỏ, “Đừng, bạn gái chính hiệu của người ta đang ở đây, cô ấy còn không vội thì em vội cái gì?”
“Nhưng mà...” Hạ Tình Thiên hơi bất mãn, luôn cảm thấy Bạch Nhược Y như đã bị ức hiếp, “Cô ả kia cũng quá đáng.” “Cũng không liên quan đến cô ta mà, cô ta9lại không biết Thẩm Đình Thâm đã có bạn gái, đợi lát nữa Bạch Nhược Y lên tiếng nói chuyện là được, em đừng quản nữa.” Trần Duệ vươn tay ấn vai Hạ Tình Thiến, bảo cổ an phận một chút.
Trong ấn tượng của Trần Duệ, Thẩm Đình Thâm sẽ không đồng ý với Minh Giản đâu.
Bạch Nhược Y ngồi một bên nhìn chai rượu trên bàn với ánh mắt trống rỗng, song tai lại nghe màn đối thoại giữa Thẩm Đình Thâm và Minh Giản
“Anh Thẩm biết hát bài gì?” Minh Giản đã đứng ở một bên, ngón tay đang đặt trên màn hình, đợi Thẩm Đình Thâm lên tiếng thì cô nàng sẽ chọn bài.
Trần Duệ thật sự không ngờ Thẩm Đình Thâm chẳng hề từ chối Minh Giản, tay còn cầm micro Minh Giản đưa cho, điều đó hơi khác với tưởng tượng của cậu ta..
“Không đúng, Thẩm Đình Thâm, cậu biết hát à?” Trần Duệ không muốn khiến Bạch Nhược Y buồn, lúc này bắt đầu ngăn cản họ
Nếu Thẩm Đình Thâm thật sự cùng hát với Minh Giản thì lòng Bạch Nhược Y sẽ khó chịu biết nhường nào? Cũng không biết hôm nay Thẩm Đình Thâm đã uống nhầm thuốc gì mà dám “thả thính” gái ngay trước mặt cô
“Sao có thể không biết hát chứ?” Minh Giản bĩu môi vẻ không vui, “Trước đó đã nói rồi, dám chơi dám chịu, hơn nữa bản thân anh Thẩm nói là chơi Thách, mấy người có ý gì đây hả?”
“Không phải, chỉ là thằng ranh Thẩm Đình Thâm này rất ít đến những nơi như vậy, thật sự không biết hát đầu!” Trần Duệ tươi cười giải thích, vừa đưa mắt điên cuồng ra hiệu với Thẩm Đình Thâm, bảo anh mau lên tiếng nói một câu.
Trần Duệ thầm nói, bây giờ giận Bạch Nhược Y thì sung sướng nhất thời, đợi ngày mai thì cả nhà hỏa táng luôn nhé!
Ý tốt của Trần Duệ, Thẩm Đình Thâm làm như không thấy, thậm chí còn lên tiếng trả lời, “Đúng là tôi không mấy khi đến những nơi thế này, nhưng trước đó đã nói rồi, dám chơi dám chịu, nếu tôi đã thua thì sẽ hát cùng cô một bài.”
“Được đấy, hát gì!” Minh Giản như mở cờ trong bụng, khóe mắt cong cong, vui vẻ nhìn Thẩm Đình Thâm
Trần Duệ và Hạ Tình Thiên: “!!!” Thẩm Đình Thâm điên rồi sao? Bạch Nhược Y phải làm sao đây?
“Bài tôi biết hát không nhiều, hồi cấp ba từng nghe một bài hát là “Ngày nắng, biết hát kha khá, cứ chọn bài này đi.” Thẩm Đình Thâm hờ hững nói, anh thật sự chưa từng hát cùng người khác
Những lời đã thốt ra khỏi miệng, anh sẽ không nuốt lời.
Chẳng khác nào Bạch Nhược Y hôm đó, không biết anh đã trúng tà gì, tựa như liều mạng làm tổn thương đối phương thì mới có thể biết mình chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng đối phương vậy
Thẩm Đình Thâm biết rõ Bạch Nhược Y sẽ tức giận, nhưng anh vẫn cứ làm
Minh Giản chọn bài “Ngày nắng” theo ý của Thẩm Đình Thâm, sau đó cô nàng chạy qua ngồi bên cạnh anh.
Ánh mắt cô nàng nhìn cảnh tượng trên màn hình và dòng phụ đề sáng lên.
“Đóa hoa vàng nhỏ bé trong câu chuyện này, đã phiêu lãng bắt đầu từ lúc sinh ra...”
Vậy mà Thẩm Đình Thâm thật sự mở miệng hát cùng Minh Giản, giọng của anh lạnh lùng mà lại mang theo chút cảm giác cự tuyệt, âm thanh lại trầm thấp mà khàn khàn, êm tai như muốn đòi mạng.
Tuy căn bản anh không thể hát ra được cảm giác như bản gốc của Châu Kiệt Luân nhưng lại có mùi vị khác
Đừng nói là Minh Giản hát cùng anh phải trầm trồ mà tất cả mọi người ở đây đều không hẹn mà cũng trở nên yên lặng, lắng nghe tiếng hát của Thẩm Đình Thâm.