Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 522: Ba cô không biết xấu hổ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Nhược Y ngồi ở đầu giường, mái tóc dài như thác nước phủ trên lưng

Cô vươn tay ra nắm tóc, cái miệng nhỏ hơi vểnh lên, chợt nhớ hình như đã lâu mình chưa đi làm tóc

Mái tóc vốn được uốn xoăn cũng đã dần thẳng lại.

Đúng lúc cô đang nghĩ xem có nên rủ Chu Du cùng đi làm tóc hay không thì di động vang lên

Vừa cúi xuống xem, Bạch Nhược Y đã thấy tin nhắn do Tiểu Lục bên công ty gửi tới, cô ta than phiền với cô vì sắp phải bắt đầu đi làm

Bạch Nhược Y cười nhẹ, ngón tay lướt trên màn hình như chuồn chuồn đạp nước

Cô gửi lại Tiểu Lục một câu: “Ai cũng vậy cả, hôm nay tôi cũng phải đi làm, năm mới mọi người cùng cố gắng nhé.”

Sau đó cô gõ WeChat rồi gửi một bao3lì xì cho cô ta

Xong xuôi, cô nhận được hai icon quả tim đỏ thắm từ Tiểu Lục

Bạch Nhược Y khóa máy, đứng dậy thay đồ công sở kiểu OL* đi làm

Trong gương, sắc mặt cô không tệ

(*)OL là office lady

Có lẽ năm nay cũng coi là ổn

Sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, cô mới bước vào thang máy, chuẩn bị tới gara lái xe đi làm

Vừa xuống thang máy, Bạch Nhược Y đã thấy vài người vây quanh một chỗ trong đại sảnh, hình như họ đang xem chuyện gì đó náo nhiệt

Bạch Nhược Y không phải người thích xem cảnh đấy, cô khoác túi lên vai, tỏ vẻ không thèm để ý và chuẩn bị rời khỏi nơi này

“Tiểu Kỳ, con đừng nói chú Bạch như vậy, ông ấy không phải loại người đó.” Một giọng nữ bất đắc dĩ, xấu hổ vang lên0trong đám người

Giọng nói kế tiếp khiến Bạch Nhược Y phải dừng lại, nó quen thuộc đến mức làm cô kinh hãi: “Phải, sao chú có thể là loại người đó chứ?” Bạch Nhược Y bước nhanh tới chỗ đám đông, tò mò nhìn thoáng qua đương sự đang bị vây quanh.

Quả nhiên là Bạch Kiến và Trần Lạc, hơn nữa còn có một anh chàng tầm hai mươi tuổi đang đứng trước mặt Trần Lạc, hung hăng nhìn Bạch Kiến với ánh mắt thù địch đầy cảnh giác.

Cảnh tượng đó khiến Bạch Nhược Y cau mày, cô cực kỳ không thích người khác nhìn ba mình như vậy.

“Ba ơi, công ty sắp họp rồi, ba còn ở đây làm gì vậy?” Bạch Nhược Y kéo tay Bạch Kiến, trong lòng cô còn ngạc nhiên bởi đêm qua ông không về nhà, sao sáng sớm hôm nay đã5ở nơi này?

“Nhược Y, sao con cũng xuống đây vậy?” Bạch Kiến nghe tiếng con gái thì hoảng hốt, nói mà không dám nhìn cô lần nào

Dứt lời, ông cúi đầu xuống thấp hơn

Hình như bị vây quanh một hồi lâu, bây giờ ông mới trở nên khó xử

“Ồ, cô chính là con gái của ông già này à?” Trần Kỳ nói khó nghe, xen vào nói

Cậu ta nhìn từ đầu xuống chân Bạch Nhược Y, cất giọng đầy mỉa mai: “Không ngờ lão già này còn có đứa con gái xinh như vậy, e là vợ trước đã cho ông ta đội nón xanh...”

“Tiểu Kỳ!” Trần Lạc đứng sau lưng cắt ngang lời Trần Kỳ, dạy dỗ cậu ta trước mặt đông người như vậy thì không ổn, Trần Lạc đành không ngừng kéo tay áo cậu ta: “Có chuyện gì về nhà nói được chứ, ở4đây nhiều hàng xóm, liệu có ổn không? Nghe lời mẹ, chúng ta tìm một chỗ thuận tiện đã rồi nói tiếp.” “Không! Bây giờ mẹ mới xấu hổ à? Sao đêm qua lại không thấy thế?” Trần Kỳ quay đầu lại, hung dữ trợn mắt với Trần Lạc, hoàn toàn không để ý chuyện bà là mẹ ruột của mình, hơn nữa còn là người mẹ đơn thân chịu mọi khổ cực nuôi dưỡng cậu ta nên người.

Bạch Nhược Y nhìn phản ứng của ba người họ thì cũng đoán được sơ sơ, rằng đêm qua đã xảy ra vài chuyện không tốt khiến Trần Kỳ cực kỳ không vui

Sáng sớm cậu ta không thèm sợ xui, cố tình gây ầm ĩ bên dưới

Bạch Kiến và Trần Lạc đã có tuổi nên khá để ý thể diện, một mực van nài Trần Kỳ đừng làm lớn chuyện

“Được9rồi.” Bạch Nhược Y ngước mắt lên, nhìn lướt qua một vòng đám người vây xem

Thoạt nhìn mặt họ, có người cô thấy quen, có người chưa từng gặp

Song, đa số họ đều là người trong chung cư này

Để ngày sau Bạch Kiến và Trần Lạc không bị người ta bàn tán, Bạch Nhược Y định nói vài lời với Trần Kỳ, mong cậu ta tìm chỗ ngồi xuống từ từ nói chuyện: “Anh là con trai của dì Trần u?”

“Phải.” Trần Kỳ hất cằm kiêu ngạo, tỏ vẻ cao cao tại thượng: “Thế nào? Bây giờ cô muốn thay ba mình khắc phục hậu quả hay sao?”

Bạch Nhược Y đánh giá sơ qua bộ đồ trên người Trần Kỳ, tùy ý cũng nhìn ra được khắp người cậu ta chỉ có giá khoảng 3000 đồng bạc

Nói cách khác, cuộc sống của Trần Kỳ cũng không quá tốt.

Vì vậy, mặc dù chung cư này không phải nơi đặc biệt đắt tiền, nhưng dẫu thuê hay mua thì giá của nó cũng không rẻ lắm

Dì Trần có thể ở nơi đây, chứng tỏ không phải dựa vào năng lực của Trần Kỳ, ắt hẳn bà ấy còn kiếm được nhiều tiền hơn con trai mình

Qua phân tích, Bạch Nhược Y hiểu được rằng tính cách Trần Kỳ rất kém cỏi, động một tí là vòi dì Trần tiền tiêu vặt thì phải

“Ừ, nhưng tôi không muốn làm lớn chuyện ở đây khiến hàng xóm xung quanh chê cười, chúng ta tìm chỗ thuận tiện rồi nói được không?” Bạch Nhược Y cũng coi như nở nụ cười khách sáo, nụ cười ấy làm gương mặt cô trở nên đặc biệt hiền hòa.

Trần Kỳ nhìn cô mà ngẩn ngơ

Mãi đến khi Trần Lạc kéo cổ tay áo cậu ta, cậu ta mới hồi phục tinh thần nhưng vẫn hung hăng nghiêm mặt, nhất quyết không tha: “Không được, hôm nay tôi muốn mọi người làm chứng chuyện này, để bọn họ biết rằng ba cô không biết xấu hổ đến đâu!”

“Câm miệng!” Bạch Nhược Y không chịu nổi giọng điệu của Trần Kỳ

Tuy cô không biết rốt cuộc đêm qua ba mình và Trần Lạc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Bạch Kiển chưa từng làm bậy bao giờ, mấy từ “không biết xấu hổ” vốn dĩ không dùng để nói ông: “Nhân lúc tôi còn nói chuyện tử tế, anh nên tiết chế lại

Bằng không tôi chẳng nói lý lẽ nữa đâu, anh có tin anh không sống nổi ở thành phố H này không hả?”

“Ôi trời ơi, cô là ai mà lớn giọng vậy?” Trần Kỳ chẳng thèm để tâm đến lời Bạch Nhược Y, thậm chí cảm thấy cô quá buồn cười, cố làm như mình là thị trường mà không cho cậu ta sống ở thành phố H.

Nói xong mấy câu ấy, ngay cả Bạch Nhược Y cũng hoảng hốt

Sao thế này? Sao cô có thể nói ra những lời như vậy?

Khiến Trần Kỳ không sống nổi ở thành phố Hư?

Trái lại, câu nói này nên được thốt ra từ miệng Thẩm Đình Thâm, chẳng lẽ mình bị anh ấy ảnh hưởng nhiều đến vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.