Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 523: Tôi có thể



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thậm chí cô nghĩ do vừa rồi mình lớn giọng nên bây giờ mới mất thể diện như vậy!

Thấy Bạch Nhược Y yếu thế, Trần Kỳ càng thêm kiêu ngạo: “Đúng là nói phét! Nay tôi nói cho cô biết, tôi không tin ai có thể khiến mình không sống nổi ở thành phố H này

Bé con, cô nói chuyện lớn giọng như vậy, ba cô dạy cổ hù dọa người khác thế à? Hừ, quả là buồn cười.”

“Thì sao?” Một giọng nam lành lạnh vang lên ở cửa chính, thu hút ánh mắt mọi người

Họ trông thấy người đàn ông mặc bộ vest đen thẫm được cắt may chuẩn xác vừa vặn, vóc người cao một mét tám của anh khiến người ta cảm thấy từ cổ trở xuống chân anh đều là ảo giác

Gương mặt góc cạnh rõ ràng kia mới là thứ khiến3trái tim ai nấy đều sững lại, ngũ quan nổi bật đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, mang lại cho người khác ấn tượng vô cùng sâu sắc, hơn nữa còn làm họ cả đời khó quên

Vì vậy, đa số những ai đứng xem đều mơ hồ cảm thấy người đàn ông này hơi quen quen.

Mãi đến khi Thẩm Đình Thâm đứng trước mặt Trần Kỳ, đưa mắt liếc cậu ta, cậu ta mới cảm thấy lưng mình đổ mồ hôi lạnh, khí thể nói chuyện bỗng chốc yếu đi hẳn: “Anh là ai? Chuyện này liên quan gì tới anh?”

“Nhân lúc tôi còn nói chuyện tử tế thì cậu tiết chế lại cho tôi, bằng không tồi chẳng nói đạo lý nữa, cậu có tin tối khiến cậu không sống nổi ở thành phố H này không?” Khi Thẩm Đình Thâm lạnh lùng thốt ra0những lời này, anh đã làm người ta tin theo vô điều kiện.

Vì vậy rõ ràng câu nói giống y như nhau, Trần Kỳ dám phản bác Bạch Nhược Y ngay tức khắc nhưng không dám phản bác Thẩm Đình Thâm

Trần Kỳ chớp mắt, cố hết sức nghĩ xem người đàn ông trước mặt mình là ai, tại sao mình lại thấy quen như vậy

Cậu ta nuốt nước bọt: “Tới nhà tôi ngồi trước đi, ông ta sẽ từ từ nói cho các người biết..

Tóm lại ông già này không biết xấu hổ” “Tiểu Kỳ!” Trần Lạc nhỏ giọng trách cứ: “Đừng nói vậy.” “Đừng kéo con!” Trần Kỳ gỡ bàn tay Trần Lạc đang kéo cổ tay áo mình rồi đi trước dẫn họ tới nhà

Nhà cậu ta ở lầu một phía bên này nên đi tới rất nhanh, mấy người kia lần lượt bước5vào

Trong nhà bày biện vô cùng thoáng đãng, thoạt nhìn các vật dụng được giữ gìn đặc biệt tốt, giống như tất cả đều là đồ mới vậy.

Có thể tưởng tượng Trần Lạc là một người phụ nữ thích dọn dẹp nhà cửa, tính cách cũng không tệ.

“Ngồi đi, mọi người ngồi xuống hết đi.” Trần Lạc chỉ tay vào sofa, cười khách sáo với Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm.

Giờ phút này nói chuyện, Trần Lạc vẫn còn hơi lo lắng

Trước đó bị nhiều người vây xem như vậy, bà sợ cái miệng Trần Kỳ nói lung tung như xe lửa chạy loạn nên luôn luôn thận trọng.

Bây giờ vào phòng rồi, trong nhà chỉ có mấy người, Trần Lạc thả lỏng hơn rất nhiều

“Mẹ làm gì vậy hả? Mẹ tưởng con cho bọn họ đến nhà làm khách à?” Trần Kỳ bất mãn4trợn mắt liếc Trần Lạc, cậu ta xuống sofa, ánh mắt quét qua Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm: “Được thôi! Bây giờ nói chuyện chính đi!” “Anh nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà sáng sớm anh đã ở chung cư nói ba tôi không biết xấu hổ?” Bạch Nhược Y hơi nheo mắt, trong lòng cô rất bực bội bởi trước đó Trần Kỳ dám nói những lời như vậy với Bạch Kiến

Vốn dĩ đang đầu năm, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, Bạch Nhược Y chưa ra khỏi chung cư đã thấy người khác ức hiếp ba minh

Tốt nhất Trần Kỳ hãy nói ra chuyện quá giới hạn mà Bạch Kiến làm, bằng không Bạch Nhược Y sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu ta.

“Đêm qua, ba cô qua đêm ở nhà tôi

Mới sáng sớm về9nhà đã thấy ông ta mặc áo ngủ và bước ra khỏi phòng mẹ tôi, cô nói xem, chẳng phải ông ta không biết xấu hổ à? Lớn tuổi vậy mà dám dụ dỗ mẹ tôi làm chuyện đó! Có còn mặt mũi hay không?” Trần Kỳ tức giận nói: “Bị tối tận mắt nhìn thấy, không phải không biết xấu hổ thì là gì?”

Nghe cậu ta nói vậy, Bạch Nhược Y mông lung

Mất một hồi lâu, trong đầu cô cứ lặp lại câu nói của Trần Kỳ, ý cậu ta là đêm qua Bạch Kiến đã ngủ với Trần Lạc ư?

Cô nghiêng đầu nhìn Bạch Kiến với ánh mắt dò hỏi.

Bạch Kiến thẹn thùng né tránh cái nhìn của con gái, hai tay ông gượng gạo đặt trên đầu gối, giọng nói cũng nhỏ hơn rất nhiều: “Đêm qua A Lạc nói đèn trong nhà hỏng rồi, nhờ ba tới sửa một chút, sau đó hai người cùng nhau ăn cơm, uống ít rượu, không ngờ kế tiếp lại xảy ra chuyện này...” “Vậy ý ba là..

ba thật sự đã làm chuyện đó với dì Trần ư?” Bạch Nhược Y cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, không để sự khiếp sợ lộ ra.

“Ừ..

Nhưng ba sẽ chịu trách nhiệm với A Lạc!” Bạch Kiến trả lời con gái rất rõ ràng, ánh mắt ông lại nhìn dì Trần ngồi đối diện với vẻ mập mờ.

Khuôn mặt dì Trần vẫn còn nét thùy mị dịu dàng, thoáng qua chút thẹn thùng

“Cô xem! Chính ba cô đã thừa nhận rồi!” Trần Kỳ đứng lên chỉ vào Bạch Kiến và nói: “Cô nói đi, có phải ba cô không biết xấu hổ không?”

“Anh nói chuyện kiểu gì vậy hả?” Bạch Nhược Y cau mày, ánh mắt sắc bén lướt qua mặt Trần Kỳ

Cùng lúc đó, tiếng nói của Thẩm Đình Thâm vang lên: “Nói chuyện với tôi phải chú ý một chút!” “Tôi...” Trần Kỳ không sợ Bạch Nhược Y, nhưng lại sợ Thẩm Đình Thâm.

Khuôn mặt anh đầy vẻ chán ghét, đôi mắt đen nhánh có thể giết chết Trần Kỳ bằng một ánh nhìn, khiến cậu ta không thể không sửa lại lời nói: “Được được, dù tôi nói chuyện không xuôi tại lắm, nhưng đêm qua chính ba cô đã chiếm lợi từ mẹ tôi, đúng chứ? Vậy có phải ông ta sai không?”

Bạch Nhược Y thấy cuối cùng giọng điệu của Trần Kỳ đã đỡ hơn, lông mày cô cũng dãn ra một chút: “Chuyện đêm qua quả là ba tôi không đúng, nhưng cũng không thể nói là chiếm lợi

Dì Trần vốn đang qua lại với ba tôi, họ đều là người trưởng thành rồi, xảy ra chuyện thể này không phải rất bình thường sao? Dì Trần đã không để ý, anh cần gì ở đây chỉ trỏ?” “Bà ấy là mẹ tôi!” Trần Kỳ trợn to mắt: “Ý cô là mẹ tôi bị người ta ức hiếp, tôi không được phép nói thay bà ấy à?” “Vấn đề ở chỗ mẹ anh có cảm thấy ba tôi ức hiếp bà ấy không?!” Khí thế của Bạch Nhược, chẳng hề kém Trần Kỳ

Nói đến đây, ánh mắt cô nhìn lướt qua Trần Lạc đang ngồi cạnh cậu ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.