*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tới tới lui lui, nhìn ra ngoài cửa xe thấy giống như sao băng vụt qua.
Chẳng khác gì tâm trạng hiện giờ của Thẩm Đình Thâm, rối mù và hỗn loạn
Sáng sớm hôm nay anh đến tìm Bạch Nhược Y là vì tối hôm qua anh nhận được điện thoại của Thẩm đình Vũ, nói với anh dự án hợp tác bên kia đã thiết lập thành công
Đêm qua Thẩm Đình Thâm không ngủ, đáng lẽ tôi định tới tìm Bạch Nhược Y, ngẫm lại sợ làm phiền cô nghỉ ngơi
Cho nên sáng sớm anh đã tới đây, vừa khéo thấy Bạch Nhược Y và Bạch Kiến gặp phải một chút phiền phức.
“Không có gì, chỉ là nhớ em, nên đến thẳng đây tìm em.” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm nhẹ nhàng chậm rãi, trong3trẻo lạnh lùng vang lên trong xe, truyền vào trong tai lại là một loại hương vị khác
Bạch Nhược Y đặt túi trên đầu gối, hai tay nhẹ nhàng vuốt túi da, cảm thấy rất ngọt ngào
“Đúng rồi, chi phiếu anh vừa trả giúp em, em phải trả lại sao?” Bạch Nhược Y khẽ cười hỏi, vốn dĩ ý định ban đầu của cô là muốn tự mình trả tiền lại cho Thẩm Đình Thâm
Dù sao tình cảm là tình cảm, Bạch Nhược Y còn chưa kết hôn với Thẩm Đình Thâm, cho nên không rõ ràng chuyện tiền bạc thì không tốt lắm.
Con số nhỏ thì không nhắc tới, nhưng một triệu lại không phải là tiền lẻ
“Dĩ nhiên phải trả rồi.” Chân mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm khẽ nhướng lên, con ngươi0lấp lánh ánh sao liếc Bạch Nhược Y, “Không phải em nói anh hẹp hòi sao? Một triệu lớn như vậy, dĩ nhiên em phải trả!”
Bạch Nhược Y liếc mắt khinh bỉ, nghĩ thầm biết chắc Thẩm Đình Thâm không tốt như vậy, lúc trước đã nói anh là một người hẹp hòi nhất rồi, “Vậy đợi sau khi em về sẽ chuyển cho anh.”
“Không cần.” Thẩm Đình Thâm cười, “Lúc ấy anh giúp em thanh toán một triệu, em cho rằng anh chỉ cần em trả một triệu thôi sao?” “Có ý gì?” Bạch Nhược Y ngồi thẳng người, nghiêng đầu nhìn chằm chằm sườn mặt của Thẩm Đình Thâm, “Không phải chứ, anh..
anh sẽ không bắt em trả cho anh gấp đôi chứ?” Lúc này Bạch Nhược Y đã nhớ ra, Thẩm Đình Thâm5là một nhà tư bản chủ nghĩa cực kỳ độc ác! Hỏng rồi, hoá ra mình đã mắc mưu của Thẩm Đình Thâm!
“Gấp đôi?” Thẩm Đình Thâm nở nụ cười âm trầm, “Có phải em nghĩ quá ngây thơ rồi hay không?” “Sao thế?” Bạch Nhược Y bắt đầu nghiêm nghị, trong mắt lộ vẻ để phòng, “Rốt cuộc là anh muốn em trả bao nhiêu, anh đừng quá đáng, em không có tiền! Em nói cho anh biết!” Bạch Nhược Y dứt khoát vò đã mẻ lại sứt”, nếu như Thẩm Đình Thâm muốn nhiều tiền, cô sẽ không trả!
(*) Chuyện dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu); không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến
Thẩm Đình Thâm vốn dĩ định4nghiêm mặt trêu đùa Bạch Nhược Y một chút nữa, nhưng nghe thấy lời của Bạch Nhược Y, không nhịn được “Xì” một tiếng rồi nở nụ cười, “Được rồi, được rồi, nhìn em sợ kia, anh có thể tham bao nhiêu tiền của em chứ, chẳng phải có ba mươi tỷ đó sao? Anh mới chướng mắt đó.”
“Vậy anh doạ em làm gì?” Bạch Nhược Y cuối cùng cũng yên tâm, cô không có thu nhập như Thẩm Đình Thâm, con số triệu trở lên vẫn có thể khiến cho cô cảm thấy là một khoản lớn
Cho nên cô vẫn quyết định trả một triệu lại cho Thẩm Đình Thâm, “Số tiền kia em về sẽ lập tức chuyển cho anh, một triệu không hơn, chuyện hôm nay anh giúp em giải vây, sau này9em mời anh ăn một bữa cơm có được hay không.” “Không được.” Thẩm Đình Thâm vừa nói, vừa nhìn cảnh đường phố ven đường, đúng lúc này đã đến công ty của Bạch Nhược Y
Anh cho xe dừng lại trước, sau đó cởi dây an toàn giúp Bạch Nhược Y, “Được rồi, đi làm trước đi.” Bạch Nhược Y khẽ nhíu mày, thắc mắc nhìn Thẩm Đình Thâm, “Vậy anh có ý gì chứ? Em nói trả lại cho anh, anh lại thế này không được thế kia không được, rốt cuộc anh muốn thể nào?”
Thẩm Đình Thâm xuống xe trước, giúp cô mở cửa xe, đối diện vẻ mặt cau có của Bạch Nhược Y, ánh mắt anh âm hiểm,“ Bồi thường thịt.” Vẻ mặt Bạch Nhược Y trong nháy mắt liền đỏ lên, cô đưa tay đánh Thẩm Đình Thâm một cái, sau đó bước nhanh rời khỏi xe của anh, “Anh đi chết đi, em đi làm trước.” Thẩm Đình Thâm đứng tại chỗ, vui vẻ nhìn Bạch Nhược Y đi khỏi
Cho đến khi cô quay đầu lại không ngừng vẫy tay với mình, sau đó bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt anh, nụ cười trên mặt Thẩm Đình Thâm mới từ từ biến mất, sau đó biến thành băng sơn ngàn năm, cả người tản ra hơi thở rét lạnh làm cho người qua đường đều không khỏi cảm thấy nhiệt độ giảm xuống một chút.
Anh lại lên xe, lái thẳng đến công ty của mình, vừa vào phòng làm việc liền thấy Lý Lâm đã chờ ở trên sofa rồi
“Anh đã đến rồi.” Lý Lâm đứng lên khỏi ghế sofa, cầm trong tay mấy xấp giấy tờ, chậm rãi đi về phía Thẩm Đình Thâm
Thẩm Đình Thâm trực tiếp ngồi lên ghế phía sau bàn làm việc, hai tay đặt trên bàn, ánh mắt rơi vào xấp giấy tờ trong tay Lý Lâm
“Nội dung bên trong là dự án hợp tác Thẩm Đình Vũ nói với họ sao?” Giọng điệu của Thẩm Đình Thâm cũng trở nên vô cùng nặng nề
Lý Lâm gật đầu, mở từng trang từng trang ra trước mặt Thẩm Đình Thâm, để anh có thể nhìn rõ.
“Phần này là bản hợp đồng photocopy bọn họ ký xong, đằng sau là kế hoạch của hạng mục, còn có một số dự trù linh tinh, anh xem thử đi.” Chân mày của Lý Lâm cũng nhíu lại, tối hôm qua sau khi gọi điện thoại cho Thẩm Đình Thâm, Lý Lâm cũng cả đêm không ngủ
Sáng sớm anh ta đã đến công ty, nghĩ rằng Thẩm Đình Thâm cũng đã đến công ty từ sớm, không ngờ sau khi đến phòng làm việc của anh, phát hiện Thẩm Đình Thâm còn chưa có tới
Điều này khiến Lý Lâm thật sự bất ngờ, tác phong như vậy không giống Thẩm Đình Thâm.
Nhưng anh ta cũng không muốn đi hỏi Thẩm Đình Thâm sao lại đến trễ như thế, bởi vì nhìn vẻ mặt lúc này của Thẩm Đình Thâm cũng biết anh rất để ý chuyện của công ty.
Thẩm Đình Thâm giơ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ, chân mày đen nhánh lại nhíu lại, “Không được, bây giờ tôi không có thời gian xem qua, anh nói chuyện quan trọng cho tôi, đợi lát nữa tôi sẽ mở cuộc họp, có gì đặc biệt nói với tôi, trên cuộc họp tôi sẽ hạn chế Thẩm Đình Vũ một chút.”
“Được.” Lý Lâm cũng liếc mắt nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa là đến cuộc họp, cho nên anh ta mau chóng động não, nói ra vấn đề quan trọng nhất của tài liệu, “Lần này bên hợp tác còn có một nhân vật quan trọng khác, anh nhất định phải nhắc đến điều này, nhất định phải chất vấn nhân vật quan trọng này rốt cuộc là người phương nào...”
“Tổng giám đốc.” Một giọng nữ vang lên cắt ngang lời của Lý Lâm.
Thẩm Đình Thâm và Lý Lâm cùng nhau quay đầu nhìn lại, chẳng biết thư ký đã vào phòng làm việc lúc nào, có thể là lúc Thẩm Đình Thâm đi vào không có tiện tay đóng cửa lại
“Đi vào không biết gõ cửa sao?” Thẩm Đình Thâm lạnh mặt trừng mắt nhìn thư ký, nhưng thời gian gấp rút, thư ký vẫn ngắt lời.
“Dạ bởi vì hội nghị tổ chức sớm hơn nên tôi vội vã đến mời ngài đi họp.”