Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 53



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc xe dừng lại bên ngoài tiểu khu của Bạch Nhược Y, Thẩm Đình Thâm xuống xe rồi đi thẳng lên lầu năm. Sau chuyện đó Bạch Nhược Y cũng không mua quần áo nữa, căn bản cô chẳng có tâm tình gì nên muốn sớm về nhà để ngủ một giấc. Cô vừa mới tắm xong, còn chưa sấy khô tóc thì chuông cửa liền vang lên, Bạch Nhược Y tiện tay quấn mái tóc ướt ở trên đầu, đi tới mở cửa. Mới vừa kéo cửa ra thì nhìn thấy người đến là Thẩm Đình Thâm, cô lạnh nhạt nói: “Sao vậy? Có chuyện gì không?” Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược Y hoàn toàn không có ý định để mình đi vào nên dáng vẻ có2chút suy sụp: “Nhược Y!”

Bạch Nhược Y chưa từng nghe Thẩm Đình Thâm gọi mình mà không kèm theo họ, giờ đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn kia lại kêu tên mình như vậy làm cho lòng cô kinh sợ, trong mắt có ánh sáng tràn ra mãnh liệt.

“Một năm trước là do anh không đúng, anh không nên khoanh tay đứng nhìn nhà em như vậy. Nhưng dù sao chúng ta đã từng kết hôn với nhau, em cũng không phải không có tình cảm gì với anh đúng chứ?” Giọng điệu của Thẩm Đình Thâm có phần cẩn thận, hơn nữa anh còn nhìn chăm chú vào mặt Bạch Nhược Y.

Sợ mình chưa nói xong đã bị Bạch Nhược Y lên tiếng cắt ngang, thế5là chỉ dùng một chút rồi anh lại vội vàng mở miệng nói tiếp: “Cho nên, anh muốn nghiêm túc nói lời xin lỗi với em, thật sự xin lỗi em.” Trong lòng Bạch Nhược Y có thứ gì đó đổ vỡ ầm ầm, mũi cô chua xót, hé miệng muốn nói mấy câu nhưng cuối cùng cũng không nói được. “Hay là chúng ta đến với nhau lần nữa có được hay không?” Thẩm Đình Thâm nhướng mày, trong mắt tràn đầy mong đợi nhìn Bạch Nhược Y. “Thẩm Đình Thâm, quá muộn rồi, hiện tại tôi không cần lời xin lỗi của anh.” Bạch Nhược Y cưỡng ép sự cuộn trào mãnh liệt trong nội tâm của mình lại, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm6nào.

Sự xa cách nơi đáy mắt có giống như thủy tinh cứng rắn, từng khối từng khối bén nhọn hung hăng đâm vào trong lòng Thẩm Đình Thâm, anh hé miệng, cảm giác nặng nề vô lực cuốn tới. Thẩm Đình Thâm hít vào một hơi thật sâu, cố hết sức để mình trông có vẻ bình tĩnh, giọng nói của anh vẫn trầm thấp như thế, còn mang theo vẻ cầu xin: “Hãy cho anh cơ hội, một lần nữa!” Bạch Nhược Y nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười ấy thoạt nhìn rất yếu ớt, không có một chút cảm tình nào: “Thẩm Đình Thâm, sau này chúng ta mãi mãi không có khả năng, chuyện quá khứ trước kia chỉ là quá khứ, anh không cần5nói lời xin lỗi với tôi, tôi đã sớm không để ý đến nữa.”

“Em nói dối!” Sắc mặt Thẩm Đình Thâm chợt biến đổi, anh gần như là gầm nhẹ lên. Bạch Nhược Y bị anh dọa sợ đến mức hô hấp chậm lại, sửng sốt một lúc lâu rồi đóng cửa. Một tiếng “Rầm!” cứng rắn kéo cự ly của bọn họ cách xa vạn dặm.

Vẻ mặt Thẩm Đình Thâm suy sụp xoay người bỏ đi, vừa đi vừa thở dài một hơi. Còn Bạch Nhược Y đứng im tại chỗ ở bên trong, vẫn còn chưa hồi phục tinh thần vì câu gầm nhẹ cuối cùng của Thẩm Đình Thâm. “Không có, tôi không có nói dối...” Bạch Nhược Y phiền muộn tự nhủ, ánh mắt thất3thần, suy nghĩ bay đi thật xa. Cô nhớ tới một năm trước mình vì công ty mà đi lấy lòng Thẩm Đình Thâm, mỗi đêm đều hầu hạ dưới người anh, dùng hết sức làm đủ các loại dáng vẻ để làm anh hài lòng, lần nào cô cũng phải bày ra gương mặt tươi cười rực rỡ, cầu xin anh, để anh giúp đỡ công ty nhà mình một chút. Nhưng mỗi lần anh đều lạnh mặt trời khỏi, căn bản không quan tâm đến tình trạng nhà cô.

Chẳng lẽ anh thật sự không biết Bạch thị đã suy bại đến mức độ nào sao? Vậy mà còn dám nói cô không phải không có tình cảm gì với anh.

Có, đã từng có một chút tình cảm đó... Nhờ sự vô tình của Thẩm Đình Thâm mà tình yêu thời ngây ngô ấy đã bị nghiền nát một cách sạch sẽ, ngay cả mảnh vụn cũng không còn sót lại. Đột nhiên Bạch Nhược Y cảm thấy trên mặt hơi ngứa nên giơ tay lên lau, cảm giác lạnh như băng khiến cho cô giật mình.

Mày đang làm gì vậy? Mày khóc cái gì? Không được khóc! Cho dù cô cố gắng hít hít mũi nhưng chất lỏng trong mắt vẫn không bị đầu óc khống chế, càng rơi càng nhiều, càng rơi càng mãnh liệt.

Mà thôi, khóc một lần cuối cùng, xem như là trút hết buồn bực đi.

Vừa nghĩ như thế, Bạch Nhược Y giống như mở ra được cánh cửa của cảm xúc, nước mắt không cầm được lập tức trào ra bên ngoài. Bạch Nhược Y khóc đến mức ngực khó chịu, cơ thể cũng bắt đầu không cầm được mà run rẩy giống như một cái sàng, cô chậm rãi ngồi xổm xuống ôm lấy cơ thể mình. Từ sau ngày hôm đó, Bạch Nhược Y không còn gặp Thẩm Đình Thâm trong một thời gian, cô cũng ra sức khống chế để mình không suy nghĩ thêm về người đàn ông kia. Mà hình như Thẩm Đình Thâm đã không còn hứng thú với cô, anh cũng chẳng tới tìm cô nữa.

Cô không biết là, mặc dù anh không tới tìm mình nhưng cô vẫn luôn luôn an toàn, vừa đến đoạn đường đông đúc thì sẽ có bảy tám người đàn ông lén lút chú ý bảo vệ cô. Một khi cô xảy ra chuyện gì, điện thoại di động của Thẩm Đình Thâm sẽ vang lên. Hôm nay Bạch Nhược Y cảm thấy buổi làm việc hơi mệt một chút nến lười lái xe về nhà mà đi tàu điện ngầm. Điều khiến cô không nghĩ tới chính là, thì ra tàu điện ngầm của thành phố H lại đông người chen chúc đến vậy!

Bạch Nhược Y lập tức hối hận, nhưng cô hoàn toàn không lùi về phía sau được. Người đi tới càng ngày càng nhiều, cô giống như bị những người đó xô đẩy về phía trước, cuối cùng dừng ở giữa tàu điện ngầm.

Cũng may còn có chỗ cho cô ngồi xuống, chỉ là cô mới vừa ngồi thì tất cả chỗ trống đều chật kín trong chớp mắt.

Vốn hàng ghế chỉ có thể cho ba người ngồi thì bây giờ chen lấn thành ba người trưởng thành với một hai đứa nhỏ, điều này làm cho Bạch Nhược Y thật sự chịu không được.

Cô cảm giác hai vai mình dán thật chặt với những người bên cạnh, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của họ làm cho người ta hít thở không thông, Bạch Nhược Y muốn khóc, cô âm thầm thể sẽ không bao giờ ngồi tàu điện ngầm nữa! Cô không chú ý tới người đàn ông đứng ở phía trước vẫn luôn trộm nhìn ngực mình, hơn nữa còn đang từ từ di chuyển tới phía trước, chen chúc trong đám người, hắn ta len lén vươn tay ra, mục tiêu là bắp đùi mịn màng của Bạch Nhược Y.

Lúc khóe mắt người đó dần dần nheo lại, cho rằng đã tới thời điểm mình thực hiện được ý định thì mấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên nhấc hắn lên, tàu điện ngầm mới vừa dừng lại thì kéo hắn đi ra ngoài.

“Này, các người làm gì vậy?” Tên đó kêu to lên.

Mấy người đàn ông kia mặt không cảm xúc, căn bản không để ý tới hắn. Còn Bạch Nhược Y trừng to mắt nhìn mấy người bước xuống ở trước mặt, cảm giác giống như đã từng thấy cảnh này ở đâu rồi. Một người đàn ông trong đó gọi điện thoại, “Trong tàu điện ngầm có một gã muốn quấy rối cô Bạch, nhưng mà bị chúng tôi bắt lại trước rồi.”

“Dốc sức đánh một trận đi, chết thì tôi chịu trách nhiệm.”

“Vâng.” Người đàn ông đó cung kính cúp điện thoại. Sau đó anh ta nháy mắt với các anh em, thế là mấy người đàn ông vạm vỡ vén tay áo lên, kéo gã biến thái kia vào một phòng vệ sinh. “Này, các người sao lại thế này! Rốt cuộc các người muốn làm gì?” Gã biến thái vừa kêu to vừa giãy giụa muốn thoát ra. Thế mà trên mặt mấy người đàn ông cao to kia vẫn không có biểu cảm gì, chẳng qua trong mắt bọn họ mơ hồ lộ ra một tia sáng hung ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.