Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 535: Đón khách



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng anh có vô vàn những cảm xúc khó chịu, sau khi tắt điện thoại, anh lại sờ lên hộp thuốc lá ở đầu giường, rút ra một điếu thuốc.

Anh ngồi trên đầu giường, chiếc khăn tắm chỉ che được phần bụng trở xuống khiến nửa thân trên vô cùng cường tráng lộ ra cơ bắp vạm vỡ

Gương mặt lạnh lùng như tảng băng ngàn năm vẫn không hề thay đổi, ngón tay dài kẹp điếu thuốc lá rít một hơi rồi nhả một làn khói

Làn khói tỏa ra nhanh chóng che khuất gương mặt anh, anh khéo chớp mắt, nhìn gương mặt Bạch Nhược Y đang ngủ say bên cạnh

Có lẽ do ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào, có lẽ là do khói thuốc của Thẩm Đình Thâm khiển đầu óc cô tỉnh táo lại, cô khẽ nhăn mày,3từ từ mở mắt ra, thấy Thẩm Đình Thâm đang buồn rầu, hút thuốc lá một cách bực bội.

Thẩm Đình Thâm khẽ nhướng mày, thấy Bạch Nhược Y đã tỉnh lại, giọng nói lẫn khói thuốc: “Đã khiến em tỉnh giấc sao?”

Đôi tay Bạch Nhược Y chống vào chiếc gối mềm, đôi mắt vẫn còn nét ngái ngủ, cô nhìn Thẩm Đình Thâm, dựa vào đầu giường: “Không phải là anh đánh thức mà em ngủ đủ rồi.” Thẩm Đình Thâm lại hút một hơi thuốc rồi dụi tắt điếu thuốc trên gạt tàn ở tủ đầu giường, âm thanh nghe “xèo xèo”

“Anh không hút nữa sao?” Bạch Nhược Y đưa tay ôm lấy cánh tay của Thẩm Đình Thâm, giơ tay vén những lọn tóc trên trán của Thẩm Đình Thâm, lại thấy mắt anh vẫn thâm quầng

Nói một cách khác,0đêm qua hình như Thẩm Đình Thâm không hề chợp mắt, tâm trạng của anh rất kém

“Không hút nữa.” Thẩm Đình Thâm khẽ cười với Bạch Nhược Y, môi cong lên nhưng trông rất miễn cưỡng

Sau khi giúp Thẩm Đình Thâm làm bữa sáng thì Bạch Nhược Y quay về nhà

Lúc sắp về, Thẩm Đình Thâm đi dép lê đứng sau lưng cô nhẹ nhàng nói: “Anh đưa em về” “Không cần đầu.” Bạch Nhược Y cười xua tay: “Bây giờ anh còn có thể ra ngoài được sao? Không sợ dọc đường bị đám paparazzi đó bao vây sao?”

“Hừ!” Thẩm Đình vô cùng đau khổ: “Anh đã quên mất bản lĩnh của mấy tên paparazzi đó rồi.”

“Được rồi.” Bạch Nhược Y cẩm túi xách cười với Thẩm Đình Thâm: “Không phải lo cho em, một mình em về cũng không sao5đâu.”

“Được, đi đường cẩn thận nhé.” Thẩm Đình Thâm biết dù có lẽ Bạch Nhược Y sẽ không xảy ra việc gì nên không cần phải ép cô để mình đưa về.

Thôi vậy, Thẩm Đình Thâm đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Bạch Nhược Y rời đi.

Bạch Nhược Y đứng bên đường đón xe, tài xế quay đầu lại hỏi Bạch Nhược Y muốn đi đâu thì điện thoại của cô lại vang lên.

Bạch Nhược Y cười xin lỗi tài xế, chỉ vào điện thoại, ý muốn nghe điện thoại trước

Tài xế gật đầu một cách khách sáo, ra hiệu Bạch Nhược Y nghe điện thoại trước đi, không sao cả

“Ba?” Bạch Nhược Y nghe điện thoại mới nhớ tới việc hai hôm nay đã không về nhà, chắc là Bạch Kiển đang lo lắng: “Bây giờ con đang trên đường về,4có phải là ba lo lắng cho con không? Hay là con về công ty trước cũng được.” “Không phải không phải.” Bạch Kiến cắt ngang lời của Bạch Nhược Y, ông biết hai ngày nay Bạch Nhược Y ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm, đương nhiên không hề lo lắng gì, huống hồ Bạch Nhược Y đã hai mươi mấy tuổi rồi, Bạch Kiến còn lo lắng gì nữa

“Ba gọi điện chỉ muốn hỏi xem giờ con có rảnh không, ba có một khách hàng từ nước ngoài về, ba cần con đi đón cô ấy.” Bạch Kiến thật sự không thể phân thân được, nếu giao cho người khác lại không yên tâm, sợ khách hàng sẽ cho rằng Bạch thị không để tâm đến họ, nên nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Bạch Nhược Y là thích hợp nhất.

“Ở9sân bay nào ạ, giờ con rảnh.” “Ở sân bay Phổ Đông.” Bạch Kiến trả lời: “Khách hàng đó là nữ, bây giờ ba sẽ gửi ảnh của người đó sang cho con, con hãy mang tấm biển tên đi để đón cô ấy.” “Được, ba gửi ảnh cho con đi.” Bạch Nhược Y nói xong thì tắt máy, ngẩng đầu nói chuyện với tài xế: “Đến sân bay Phổ Đông, cảm ơn.” “Được.” Tài xế nhận được địa chỉ, xoay người lái xe đi về phía sân bay Phổ Đông

Một lát sau Bạch Nhược Y nhận được tin nhắn là bức ảnh một người phụ nữ

Chị ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, gương mặt hồng hào, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, quần bò cạp cao tôn nên đôi chân vừa thon vừa dài.

Chị ta đội một chiếc mũ lớn, che mất nửa khuôn mặt, chỉ thấy cái mũi đẹp đẽ, và môi tô son màu đỏ.

“Như thế này làm sao mình nhận ra được.” Bạch Nhược Y gãi đầu, nhìn thấy tên khách hàng: “Kỷ Lệ Thanh.”

Được rồi, tới lúc đó tới sân bay giơ bảng tên rồi nói sau

Một lát sau tới sân bay Phổ Đông, Bạch Nhược Y còn chưa giơ kịp bảng tên thì đã nghe thấy loa phát thanh của sân bay vang lên, đúng là chuyến bay của Kỷ Lệ Thanh đã tới nơi

“Trùng hợp vậy sao?” Bạch Nhược Y nhăn mày, xem ra không còn thời gian để cầm bảng tên nữa, đành phải dựa theo bức ảnh chụp để đứng chờ ở cửa sân bay thôi.

Những người lấy hành lý lần lượt đi ra, Bạch Nhược Y nghển cổ, sợ là sẽ bỏ qua mất Kỷ Lệ Thanh

Khoảng ba phút sau, một người phụ nữ nhã nhặn bước ra, rất giống người trong bức ảnh, trên tay không cầm gì cả

Chị ta chỉ mang theo một chiếc ví da nhỏ, Bạch Nhược Y nhìn là nhận ra, đây là ví da kiểu mới nhất của mùa xuân năm nay, trên thế giới chỉ có năm chiếc mà thôi

Hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được chiếc ví da đó..

điều này khiến cô vô cùng hâm mộ, Bạch Nhược Y sửa sang lại tóc, muốn bước tới để đón chị Kỷ

“Đại Phúc! Đại Phúc, con đi đâu?” Đột nhiên người phụ nữ ấy thay đổi sắc mặt, một tay cầm váy, một tay cầm ví, hốt hoảng chạy theo một chú chó Poodle trong đám người qua lại.

“Chị Kỷ!” Lúc này Bạch Nhược Y mới chú ý tới, đằng sau chị ta hóa ra còn có một chú chó nhỏ

Không còn cách nào, Bạch Nhược Y đành phải nhanh chân đuổi theo

Chú chó nhỏ không biết đã bị hoảng sợ hay như thế nào, mà như nổi điên chạy loạn khắp sân bay, xông lên ban công bằng kính.

Phía dưới ban công ấy cũng được làm bằng kính, những người sợ độ cao không dám bước lên, mà lúc này lan can cũng đã bị tháo ra, đang đề bảng cảnh báo đang sửa chữa

“Đừng! Đại Phúc, đừng!” Người phụ nữ ấy đứng ở phía sau hét lên, sợ chú chó chạy về phía trước sẽ ngã xuống đất

Bạch Nhược Y cũng đi theo, đứng ở bên cạnh người phụ nữ đó, lo lắng nhìn chằm chằm chú chó ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.