*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đại Phúc, con qua đây nào, nghe lời, qua đây nào, ta có món lạp xưởng mà còn thích ăn nhất đây.” Người phụ nữ đó vừa nói vừa lấy ra một cây lạp xưởng.
Chú chó nhỏ nằm rạp trên ban công bằng kính, cơ thể run rẩy, nhìn chủ của mình mà không động đậy
Bạch Nhược Y cũng chú ý tới người phụ nữ ấy vô cùng quan tâm tới chú chó nhỏ đó, giờ chị ta cũng đang sợ tới mức run rẩy: “Đại Phúc, con qua đây nào...”
“Chị Kỷ.” Bạch Nhược Y khẽ vỗ lưng chị ta, dịu dàng nói: “Tôi sẽ qua đó để ôm nó lại đây.” “Không được!” Người phụ nữ ấy nghiêng đầu, đột nhiên nhìn thấy Bạch Nhược Y nên tưởng cô là một người qua đường tốt bụng“ Cô không nhìn thấy trên biển cảnh báo viết gì sao? Cầu thang kính đó đang bị hỏng, phải thay kính, cô muốn đến đó ôm Đại Phúc, nhỡ xảy ra chuyện gì, cả hai cùng rơi xuống thì phải làm sao đây?”
Bạch Nhược Y không hiểu, người phụ nữ này đang lo lắng cho cổ hay lo lắng cho Đại Phúc vậy.
“Nhưng nếu như thế này, Đại Phúc đứng ở đó cũng không phải là cách, lỡ kính rạn nứt, Đại Phúc sẽ không rơi xuống ư?” Bạch Nhược Y vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài ra, Nói xong cô đưa áo khoác của mình cho người phụ nữ ấy, rồi cầm cây lạp xưởng trong tay chị ta
Sau đó cô đi lên cầu thang kính, đi tới mép cầu thang, cúi đầu nhìn quang0cảnh phía dưới
Vị trí này ở sân bay cách mặt đất khoảng mấy trăm mét, liếc xuống khiến Bạch Nhược Y hít một hơi lạnh, chẳng trách một chú chó nhỏ như Đại Phúc đã sợ mất hồn, không dám động đậy
“Cô à, cẩn thận nhé, đừng khiến Đại Phúc hoảng sợ!” Người phụ nữ ấy đứng yên một chỗ, không dám bước tới, chỉ trơ mắt nhìn Đại Phúc
Đại Phúc khẽ nhìn Bạch Nhược Y và sủa, tiếng của rất nhẹ, có vẻ hơi e ngại.
Bạch Nhược Y không dám trực tiếp đứng lên, mà ngồi xuống bên cạnh, vươn tay về phía Đại Phúc: “Nào, Đại Phúc, tới đây!” Hình như Đại Phúc sợ Bạch Nhược Y, nó nhe răng khẽ gầm gừ, cơ thể khẽ nhúc nhích
Phải biết rằng sau lưng Đại Phúc đều5là kính, chỉ cần nó lùi lại chắc chắn sẽ rơi xuống! “Đừng! Đại Phúc!” Người phụ nữ ấy gào lên, lập tức chạy đến.
Đại Phúc gần như bị tiếng hét của người phụ nữ ấy làm giật mình, chân sau nhổm lên lùi về phía sau, Bạch Nhược Y không kịp nghĩ nhiều, đứng lên cầu thang kính, giơ tay chụp lấy
Khi sắp rơi xuống thì Đại Phúc được giữ lại
Không chờ Bạch Nhược Y kịp thở phào thì cô lại nghe thấy kính dưới chân đang kêu “lách cách”
Âm thanh ấy vừa vang lên, Bạch Nhược Y cảm thấy cả cầu thang rung chuyển.
Cô lập tức quay người muốn bước đi những “ẩm” một tiếng, cầu thang kính vỡ vụn, rớt xuống rào rào
Bạch Nhược Y giơ chân ra, còn chưa kịp chạm vào chỗ4nào thì cả người và chú chó trong ngực đã cùng nhau rơi xuống
Đôi mắt màu hổ phách của cô chợt trợn tròn, nỗi sợ hãi lập tức bao trùm trái tim khiến cô không kịp hét lên
Chỉ biết rằng trước mắt mình có trời xanh mây trắng và đỉnh tòa cao ốc.
Hỏng rồi, nếu như ngã xuống đất chắc chắn sẽ chết.
“A! A!” Người phụ nữ khẽ lùi về phía sau, ngồi bệt xuống đất, hoảng sợ nhìn cầu thang kính không còn tồn tại, khiến không ít nhân viên đang làm việc phải dìu chị ta đứng dậy, nhìn mảnh kính vỡ ở cầu thang rồi cau mày: “Những định cố định đều đã tháo hết ra, bên cạnh còn có biển cảnh báo, chẳng lẽ lại có người đi lên cầu thang kính đó9à? Sao lại vỡ kính được chứ?”
“Cô à, cô không sao chứ?” Nhân viên làm việc ở sân bay dìu chị ta đứng dậy.
Chị ta ôm chặt lấy người nhân viên, nói một cách mơ hồ: “Đại Phúc..
còn cả một cô gái, vừa nãy..
vừa nãy đứng ở trên tấm kính đó..
sau đó vỡ..
vỡ...!” Câu tiếp theo không nói được thành lời, mắt chị ta đỏ hoe: “Họ..
rơi xuống rồi!”
“Hả? Cô nói sao? Vừa nãy trên cầu thang kính có người hả?” Nhân viên hét lên đẩy kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn lãnh đạo của họ
Lãnh đạo của họ nghe xong không hề tỏ vẻ sợ hãi mà bình tĩnh đi tới bên cạnh ban công, nhìn xuống dưới.
Quả nhiên ở dưới ban công vài mét có một chiếc lưới cứu hộ, bên trên có Bạch nhược Y đang nằm và chú chó nhỏ nằm trên người cô đang nhìn lên.
Thấy lãnh đạo nhìn xuống, chú chó nhỏ khẽ sủa vài tiếng “gâu gâu gâu”
Nghe thấy tiếng của Đại Phúc, người phụ nữ chớp mắt, nước mắt chực trào ra đành nén lại, không dám tin chạy tới bên cạnh
Nhìn thấy họ đang nằm trên lưới cứu hộ, chị ta khẽ thở dài, vui vẻ bật cười: “Hai người..
hai người không sao chứ?” Bạch Nhược Y ngẩng đầu nhìn lên, mới biết mình chưa chết, ngơ ngác gật đầu: “Hình như không sao cả.” Lãnh đạo kia nhìn qua mấy nhân viên còn đang tò mò: “Còn đứng ngay ra đó, nhanh đi xuống dưới, thu lưới cứu hộ lại, đỡ cô ấy và chú chó nhỏ xuống.” “À vâng.” Nhân viên lúc này mới nhớ tới, đến họ cũng không biết phía dưới cầu thang kính còn có lưới cứu hộ này
Nhưng cũng may còn có nó, nếu không thì sân bay Phổ Đông lại có tin tức nóng hổi
Người phụ nữ kéo áo nhân viên, cùng chạy xuống: “Tôi cũng muốn đi, tôi cũng muốn đi.” Khi xuống tới tầng đó, nhân viên đã thu lại chiếc lưới bảo hộ, Bạch Nhược Y và Đại Phúc cũng đã được đưa xuống.
Đại Phúc vừa nhìn thấy người phụ nữ ấy liền sủa vang, vui vẻ quẫy đuôi với chị ta
Chị ta ngồi xuống đưa tay bể Đại Phúc lên, xụ mặt mắng nó: “Con xem con đi, con thích đùa nghịch, bây giờ thì tốt rồi, suýt nữa thì hại chết mẹ rồi đó.”
Mấy nhân viên nhìn Bạch Nhược Y: “Cô à, cô không sao chứ, có cần đi tới bệnh viện kiểm tra không?” Bạch Nhược Y nở nụ cười nhợt nhạt, dù sao cô cũng vừa từ Quỷ môn quan về, trong lòng chưa thể lấy lại bình tĩnh
Nhưng đầu óc cô rất tỉnh táo, cô biết cơ thể mình bình thường, nên cô từ chối: “Không...”