*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mà người đàn ông đi sau, dáng vẻ rõ ràng giống bốn, năm phần với người đi trước, nhưng vẻ lo lắng trên gương mặt cậu ta lại khiến khí thể yếu hơn rất nhiều.
“Lần này để tôi gặp anh Nhan là được rồi, lần trước cũng đều do tôi đi đây.” Thẩm Đình Vũ đang đi phía sau bước nhanh lên trước, muốn ngăn cản Thẩm Đình Thâm đang nóng lòng đi gặp Nhan Như Ngọc
“Nếu sự tồn vong của Thẩm thị đều nằm trong hạng mục này, vậy tất cả nội dung trong hạng mục tôi đều phải xem qua một lượt, trước mắt vẫn chưa có vấn đề gì, chỉ có một vài vấn đề nhỏ còn tồn tại, nên tôi cảm thấy3để tôi đích thân bàn với anh Nhan thì hơn.” Thẩm Đình Thâm bước đi nhanh mà vững vàng, như cách làm việc của con người anh vậy.
Không giống Thẩm Đình Vũ, làm việc gì cũng thường quá quan tâm mặt lợi ích, nên có nhiều việc không chịu nghiêm túc xem xét kĩ lưỡng
Sau khi xem xong quá trình hạng mục của Thẩm Đình Vũ, ý nghĩ đầu tiên của Thẩm Đình Thâm chính là tìm người hợp tác Nhan Như Ngọc trước, bàn một số chi tiết với anh ta, miễn sau này xuất hiện tranh chấp gì đó không cần thiết.
Trong đầu Thẩm Đình Thâm lúc này đều là sự tồn vong của Thẩm thị, nên anh không hề nghĩ đến cái tên0Nhan Như Ngọc này, trước đây anh đã từng nghe qua rồi
“Không cần đâu, tôi đã nói rồi, hạng mục này đã khởi động, những thứ phía sau sớm đã ký kết rồi, bao gồm người thứ ba hợp tác, cũng chỉ định do đích thân tôi làm! Bây giờ anh đừng có cái gì cũng nằm trong tay hết được không!” Mặc dù Thẩm Đình Vũ biết tình huống của công ty, cũng hiểu được nguyên do tại sao Thẩm Đình Thâm muốn nhúng tay vào hạng mục của mình, nhưng Thẩm Đình Vũ tuyệt đối sẽ không đem quyền chủ động của hạng mục này trao vào tay Thẩm Đình Thâm đâu, đây chính là thứ mà cậu ta cực khổ đàm phán được,5đã vận hành rồi thì cậu ta sẽ tự mình giám sát.
Tất cả mọi thứ cả trong lẫn ngoài hạng mục đều do một tay cậu ta làm, giống như đứa trẻ mà cậu ta đã mang thai mười tháng vậy.
Người đi phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Thẩm Đình Vũ thật lâu: “Nếu không phải do cậu khiển công ty đi đến tình trạng này, thì cậu nghĩ tôi sẽ rảnh rỗi để ý tới hạng mục của cậu sao!” Nếu không phải do Thẩm Đình Vũ, Thẩm Đình Thâm sao có thể để hạng mục ở Mỹ của mình đổ sông đổ biển chứ
Hạng mục kia Thẩm Đình Thâm đã bỏ ra biết bao tâm huyết, bỏ ra bao nhiêu4thời gian, mới khiến hạng mục có thể dần hình thành được
Sau đó anh mới vừa mở được cánh cửa của thế giới rộng lớn kia, thì đã bị tổng công ty của Thẩm thị ép phải quay lại rồi.
Thậm chí còn muốn anh đến cứu vãn cái tình thế thảm bại này, nếu không phải do Thẩm Đình Vũ, sao xuất hiện nhiều chuyện như vậy được!
Ngay từ lúc mới bắt đầu, Thẩm Đình Thâm nên có thái độ kiên quyết giống như lúc còn nhỏ không để Thẩm Đình Vũ ở lại nhà, mặc kệ mấy người trong hội đồng quản trị nói gì với Thẩm Thanh Du, Thẩm Đình Thâm cũng không nên để Thẩm Đình Vũ vào công ty!
Nghĩ đến đây, đôi9mắt Thẩm Đình Thâm cũng hừng hực lửa giận
“Nhưng...” Thẩm Đình Vũ bất đắc dĩ xoa eo: “Tôi không nói là sẽ không để anh quản hạng mục này, chỉ là anh có thể giao quyền chủ động cho tôi không!”
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm nhẹ híp lại, đánh giá Thẩm Đình Vũ: “Quyền chủ động đưa cậu..
Ha ha...”
Trong tiếng cười lạnh của anh mang đầy vẻ châm biếm: “Tôi cũng không muốn lấy đi quyền chủ động của cậu, bên người thứ ba đại diện hợp tác tối không phải đã đồng ý để cậu tự mình đi gặp sao? Hôm nay tôi chỉ muốn đi gặp anh Nhan, cậu có cần thiết phải căng thẳng đến vậy không? Hay là giữa cậu và anh Nhan có giao dịch lén lút nào đó mà không muốn người khác biết được? Hoặc cậu vẫn đang gạt anh Nhan và che giấu cái gì đó với công ty?” “Không có!” Thẩm Đình Vũ nhíu mày, vội phản bác Thẩm Đình Thâm: “Tôi không có giấu công ty hay anh Nhan gì cả, tôi chỉ là không muốn để anh tham gia vào hạng mục của tôi thôi!”
“Từ giờ trở đi đây không phải là hạng mục của mình cậu!” Thẩm Đình Thâm nhướng mày, vẻ mặt đầy ý khiêu khích: “Cậu cũng biết công ty đưa cậu hạng mục này rồi, tôi sao có thể để cậu một mình làm hết được đây.” Tôi sẽ báo cáo tiến độ mọi việc cho anh không được sao?” Thẩm Đình Vũ không muốn để Thẩm Đình Thâm đi gặp người hợp tác, bởi vì nếu để Thẩm Đình Thâm đi gặp đối tác, giống như để anh đoạt đi hạng mục của mình vậy.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin cậu sao? Tôi sẽ tin cậu chịu báo cáo hết tất cả mọi thứ về hạng mục cho tôi nghe sao?” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng châm chọc, trong lòng anh, kể từ hồi tiểu học gặp Thẩm Đình Vũ đến giờ, đã gần 20 năm, Thẩm Đình Thâm cũng không có phút giây nào tin tưởng con người Thẩm Đình Vũ được
Đúng lúc Thẩm Đình Vũ không biết nói gì để phản bác lại lời Thẩm Đình Thâm, cũng không tìm được lý do gì để ngăn cản Thẩm Đình Thâm đi gặp Nhan Như Ngọc, thì Thẩm Đình Thâm nhận được điện thoại gọi tới, là của Lý Lâm: “Sao vậy?”
“Chính phủ thông báo, muốn người lãnh đạo công ty chúng ta đi họp.” Lý Lâm đem tin tức vừa nhận được báo lại cho Thẩm Đình Thâm: “Hơn nữa thời gian là 10 giờ 30, hiện tại đã 10 giờ rồi, tôi cảm thấy anh nên đi thẳng đến chỗ chính phủ thì hơn.” “Gấp vậy sao?” Thẩm Đình Thâm nhíu mày: “Bình thường không phải đểu là thông báo trước ba ngày sao?” “Ừm, mấy năm qua đều như vậy.” Lý Lâm nói
Cái hội nghị này là mỗi năm chính phủ đều tổ chức để tập hợp mười công ty kinh doanh đứng đầu danh sách đến, thường là qua hết năm mới bắt đầu, đơn giản là thảo luận về tình huống phát triển và thu nhập của từng công ty trong năm trước, sau đó sắp xếp một số hạng mục của chính phủ cùng các nước
“Để ba tôi đi không được sao?” Thẩm Đình Thâm không có hứng thú gì với hội nghị kia
“Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng ông ấy lại không chịu đi, vì vậy tôi mới gọi cho anh.” Giọng nói của Lý Lâm trong điện thoại lộ vẻ cứng ngắc như máy móc, không có chút cảm xúc nào
Nhưng Thẩm Đình Thâm biết rõ, chẳng qua mấy hôm nay Lý Lâm ngủ không ngon giấc mới như vậy
“Được rồi, tôi đi.” Thẩm Đình Thâm vừa đáp vừa giơ tay nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa
Thẩm Đình Vũ đứng bên cạnh cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại giữa Thẩm Đình Thâm và Lý Lâm, cậu ta mừng thầm trong lòng, cuối cùng cũng có thể ngăn cản Thẩm Đình Thâm rồi
“Vậy anh đi họp đi, anh Nhan để tôi gặp là được rồi.” Thẩm Đình Vũ lộ ra nụ cười chiến thắng trên gương mặt
“Anh Nhan tôi sẽ cố gắng gặp sớm, cậu không cần mừng vội!” Thẩm Đình Thâm khinh thường nhìn qua Thẩm Đình Vũ, trong lòng thầm nghĩ hóa ra Thẩm Đình Vũ lại ngây thơ như vậy
Rồi anh cũng lười đứng ngốc đó với cậu ta, nên đi thẳng ra ngoài, tự mình lái xe đến chỗ họp.
Bên này Thẩm Đình Vũ cũng nhận được tin nhắn Nhan Như Ngọc gửi tới, nói là người hợp tác thứ ba đã đến thành phố H, muốn Thẩm Đình Vũ đến gặp
Thẩm Đình Vũ vui vẻ, ngón tay nhanh chóng gõ chữ: “Được” trên điện thoại.