*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tài xế của Cố Vưu chạy xe đến trước mặt họ, xuống xe mở cửa ghế lái phụ, mời ông ta lên xe
Cố Vưu nhìn Thẩm Đình Thâm với ánh mắt đầy thâm ý: “Con muốn đi cùng chú không? Chú tiễn con một đoạn, sẵn tiện đến thăm ba con luôn.”
“Không cần ạ, hôm nay con tự lái xe đến đây.” Hiện tại Thẩm thị thành ra dạng này, Thẩm Thanh Du chắc chắn không muốn mời bạn bè về nhà gặp mặt, Thẩm Đình Thâm dùng giọng điệu ôn hòa từ chối khéo: “Sau này có thời gian rảnh, con sẽ đích thân đón chú về nhà chơi nhé.”
“Được, vậy chú đi trước, tạm biệt.” Cổ Vưu cũng chỉ khách sáo nói vậy thôi, nên nếu Thẩm gia thấy bất tiện thì ông ta cũng không miễn cưỡng
“Đi đường cẩn thận.” Thẩm Đình3Thâm đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo chiếc xe đang dần rời khỏi đó.
Chờ sau khi chiếc xe hoàn toàn biến mất, Thẩm Đình Thâm mới xoay người đi tìm xe của mình, vừa quay lại liền gặp Chu Du và Chu Kiến Quốc phía sau
Chu Kiến Quốc khoanh hai tay, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: “Không ngờ Thẩm Đình Thâm cậu cũng có ngày hôm nay?”
Chu Kiến Quốc còn nhớ Thẩm Đình Vũ vất vả lắm mới cho Chu thị được một hạng mục hợp tác, vậy mà Thẩm Đình Thâm vừa về nước đã trực tiếp giải trừ
Hơn nữa con gái lớn của mình Chu Kỳ, lúc trước tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của Thẩm Đình Thâm, ngay cả Thẩm Đình Vũ còn biết niệm tình cảm giữa hai nhà, mới cho Chu thị dự án hợp tác
Nhưng Thẩm0Đình Thâm thì ngược lại, vừa về cái gì cũng không quản, đã muốn giải trừ quan hệ hợp tác.
Điều này khiến Chu Kiến Quốc tức giận, vì vậy hôm nay ở phòng hội nghị chính phủ, nghe những người kia bình luận về Thẩm Đình Thâm, thậm chí là chế nhạo anh, trong lòng Chu Kiến Quốc rất vui vẻ
“Ông cũng muốn cười nhạo tôi vài câu sao?” Thẩm Đình Thâm cười lạnh: “Lúc trước tôi còn kính ông là trưởng bối, ấn tượng với ông cũng không tệ lắm, thật không ngờ ông cũng là loại người bỏ đá xuống giếng.”
“Ồ.” Chu Kiến Quốc khinh thường nở nụ cười, khoanh tay đi vài bước về hướng Thẩm Đình Thâm: “Nếu cậu thật sự nghĩ tôi là trưởng bối, tại sao lúc trước lại làm ra chuyện như vậy, thu hồi hợp đồng hợp5tác béo bở kia? Cái này là việc cậu kính trọng trưởng bối như tôi sao?” Chu Kiến Quốc nhớ tới việc lúc trước liền tức giận, trong mắt nổi lên lửa giận: “Tôi cho cậu biết Thẩm Đình Thâm, hôm nay cậu rơi xuống tình trạng này đúng là đáng đời có biết không? Cậu nhớ lại xem tại sao những giám đốc kia lại hận cậu như vậy, đều do lúc trước cậu làm ăn bằng cách thức quyết tuyệt, không hề nói đến tình nghĩa, nên mới khiến họ đối xử với cậu như vậy.”
“Đừng nói dễ nghe như vậy, lúc trước làm ăn, là thương nhân chỉ nói đến lợi ích.” Thẩm Đình Thâm hất cằm, lấy khí thể kinh người nhìn chằm chằm Chu Kiến Quốc: “Chẳng lẽ lúc trước khi hợp tác với công ty Thẩm thì chúng tôi,4ông chưa từng thu được tiền lời đầy túi ư?”
Lúc trước, với tài lực và địa vị của Thẩm thị ở thành phố H này, nếu có công ty nào muốn hợp tác với họ, quả thật sẽ được ăn ngon uống sướng
Mà càng châm chọc hơn chính là, những tên giám đốc từng nịnh bợ Thẩm thị lúc trước, bây giờ lại biểu hiện ra loại sắc mặt này, đúng là khiến người ta thấy buồn nôn mà
“Tình người là vậy đấy, bọn họ chỉ nhớ đến những lúc Thẩm thị các người không hợp tác với họ, khiến họ tổn thất bao nhiêu, nên bọn họ rất hận cậu.” Chu Kiến Quốc nói với Thẩm Đình Thâm: “Bọn họ đều là loại sói mắt trắng chỉ nhớ những gì người khác đối với họ không tốt, mà Thẩm Đình Thâm cậu thực ra9cũng giống hệt bọn họ, lúc đầu hai nhà chúng ta liền hôn, sau đó cậu lại có thể đối xử với Chu thị như vậy, cậu có còn lương tâm hay không?”
Còn lương tâm hay không? Chu Kiến Quốc bây giờ còn hỏi lời như vậy, ông ta rõ ràng đến giờ còn nghĩ rằng việc Thẩm Đình Thâm giải trừ hợp đồng là do không niệm tình nghĩa, là hại Chu thị bọn họ
Thẩm Đình Thâm thật sự muốn cười thành tiếng, người ngu xuẩn như vậy rốt cuộc làm thế nào mới có thể ngồi lên vị trí Chủ tịch Chu thị thế, lại còn ngồi nhiều năm như vậy
Buồn cười nhất là, Chu Kiến Quốc đến giờ còn không hiểu rõ ai là địch ai là bạn, vẫn luôn ghi nhận Thẩm Đình Thâm.
“Người không có lương tâm là ông.” Thẩm Đình Thâm thật sự không muốn cãi nhau với Chu Kiến Quốc nữa, trái tim anh giống như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến anh không thở nổi.
Thẩm Đình Thâm nói xong bèn quay đầu đi thẳng lên xe của mình.
Anh dùng tốc độ ánh sáng lái chiếc xe hơi màu đen về nhà mình
Xuống xe, trước mắt anh vẫn là hàng rào nhỏ, anh đẩy cửa đi thẳng vào nhà
Thẩm phu nhân nghe có tiếng bước chân liền từ bếp chạy ra, thấy người đến là Thẩm Đình Thâm, bà vội kéo tay anh: “Sao vậy? Chuyện công ty tốt hơn chưa con?”
Thẩm Đình Thâm cứng đờ, bởi vì trái tim anh đã chịu đựng tới cực hạn.
Bất kể là những lời mỉa mai trên hội nghị, hay là lời an ủi từ Cố Vưu, cùng những lời châm biếm sau đó của Chu Kiến Quốc, đều là thứ nhục nhã mà trước giờ Thẩm Đình Thâm chưa từng chịu đựng.
Từ nhỏ đến lớn anh đều là người ưu tú, học cấp hai không lâu đã bắt đầu làm hoạt động buôn bán kinh doanh, lên cấp ba đã sớm tới công ty nhậm chức làm việc.
Mà lúc Thẩm thị đến tay anh, cũng là khi đang xuống dốc
Thứ hoan nghênh anh trước giờ đều là lời ca ngợi và hâm mộ, sao anh có thể chịu đựng được những đãi ngộ của ngày hôm nay chứ.
Vì vậy Thẩm phu nhân chỉ hỏi một câu thiện ý, nhưng truyền đến tại Thẩm Đình Thâm, lại biến thành lời mỉa mai anh không có năng lực.
“Đủ rồi!” Hiện tại Thẩm Đình Thâm đã bị những lời nhục nhã làm lu mờ đầu óc, đôi mắt đen nhánh của anh bắn ra tia sáng lạnh, anh nghiệm mặt nhìn mẹ mình: “Các người có thấy phiền hay không! Công ty rõ ràng không phải do tối biến thành cái dạng này, tại sao ai cũng đổ hết tất cả trách nhiệm lên người tôi thế!”
Không được, không thể nổi giận với mẹ, mẹ không có ác ý! Nhưng bà đang ép mình! Bà đang trách mình sao còn chưa xử lý tốt chuyện công ty! Trong đầu Thẩm Đình Thâm xuất hiện hai loại âm thanh bất đồng, một là lý trí, một là suy nghĩ cực đoan đây nguy hiểm
Đôi mắt Thẩm phu nhân chợt trừng lớn, bà nhìn thấy trong đôi mắt đen nhánh kia của Thẩm Đình Thâm vẻ cực đoan cùng dữ tợn
Thẩm Đình Thâm như vậy, Thẩm phu nhân đã từng thấy rồi, đó là vào lần đầu tiên Thẩm Thanh Du dẫn Thẩm Đình Vũ về nhà, lúc đó Thẩm Đình Thâm vô cùng tức giận và chống đối.
Dáng vẻ anh y như thế này, giống như một con mãnh thú vừa lao ra khỏi chuồng, trong mắt có ánh sáng đỏ đầy nguy hiểm, khiến người ta không nhịn được mà sợ hãi.