Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 543: Không khống chế được cảm xúc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa dứt lời, Thẩm phu nhân đã kéo tay Thẩm Đình Thâm, như một kiểu an ủi.

Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm nhìn Thẩm phu nhân chăm chú, cánh tay đặt trên tay anh kia khiến mắt anh nóng lên, như làm thông đầu óc anh

Anh đẩy mạnh Thẩm phu nhân ra, môi mỏng mím chặt, cằm hơi run rẩy

Anh không có cách nào khống chế sự bực bội cùng những suy nghĩ trong lòng, còn cả cảm giác thất bại kia nữa, tâm trạng này anh rất ít khi có trong đời, nó như muốn xé nát anh ra

Anh không thể mở miệng nói chuyện, bởi vì anh biết rõ chỉ cần mình mở miệng, nhất định sẽ lại tổn thương Thẩm phu nhân

Nhưng Thẩm phu nhân có3gì sai chứ, sao có thể tổn thương bà được đây? Vì vậy sau khi đẩy Thẩm phu nhân ra, Thẩm Đình Thâm đi thẳng lên lầu.

Tiếng giày da nện dưới đất, khiến Thẩm Thanh Du cũng đi ra ngoài.

Thẩm Đình Thâm vừa mới lên lầu, đã thấy Thẩm Thanh Du mặc quần áo ngủ đi tới, cũng không biết Thẩm Thanh Du chỉ mới chuẩn bị ngủ, hay là tối qua ngủ xong còn chưa thay nữa

Thẩm Thanh Du nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Sao rồi? Chuyện công ty có chuyển biến gì không?” Thẩm phu nhân cũng theo Thẩm Đình Thâm đi lên, nghe Thẩm Thanh Du lại hỏi về chuyện này, bà lập tức lên tiếng chặn lại: “Đừng hỏi nữa, Đình Thâm đã rất mệt rồi,0ông đừng kích động con nữa.”

Thẩm Thanh Du nhướng mày, nghe không hiểu ý Thẩm phu nhân: “Là sao? Kích động?“.

“Tôi không phải người điên!” Thẩm Đình Thâm quay đầu nghiêm nghị nhìn Thẩm phu nhân, đôi mắt kia lóe ra ý tàn nhẫn, khiến Thẩm phu nhân sợ run

Hiện tại Thẩm Đình Thâm không muốn gặp ai, nói gì cũng không muốn nghe, không muốn đáp

Anh lạnh lùng nhìn ba mẹ mình, sau đó đi thẳng về phòng, đóng mạnh cửa lại, không gì có thể diễn tả được nỗi bực bội trong lòng anh lúc này

“Đình Thâm sao vậy?” Thẩm Thanh Du chưa từng thấy dáng vẻ này của Thẩm Đình Thâm, trong ấn tượng của ông ta từ trước đến nay Thẩm Đình Thâm luôn xử lý chuyện5công ty, anh chính là một vị Tổng giám đốc bình tĩnh, dù mọi việc có biến đổi lớn đến đâu, dù là hạng mục khó khăn cỡ nào, chỉ cần là anh ký tên, anh đều có thể nắm quyền kiểm soát như đứng ở vị trí Thượng đế.

Dù công ty có xuất hiện việc lớn nào đi nữa, tài chính xảy ra vấn đề, Thẩm Đình Thâm cũng không hoảng hốt, thậm chí cũng sẽ không để truyền thông có nhiều cơ hội nói xấu, quyết đoán sai người dưới trướng làm việc mấy tiếng đồng hồ là có thể giải quyết được nguy cơ của công ty

Mặc dù nguy cơ công ty lần này thật sự rất lớn, cũng phát sinh đột ngột, nhưng Thẩm Đình Thâm cũng4không nên bị đả kích thành dáng vẻ này chứ?

“Tôi cũng không biết con bị sao nữa.” Thẩm phu nhân lo lắng nhìn cánh cửa phòng Thẩm Đình Thâm: “Có thể là do áp lực công ty quá lớn, vì vậy con vừa về là biến thành dáng vẻ này..

Không đúng, là vì tôi hỏi con về tình huống công ty, nhưng lại kích thích nó..

Đều do tôi không tốt.”

Thẩm phu nhân vừa lo lắng tình huống của con, vừa tự trách mình.

Thẩm Thanh Du thuận thế nắm vai bà, hai đầu lông mày nhíu chặt lộ vẻ ưu sầu: “Đình Thâm chắc chắn không có chuyện gì đâu, bà đừng lo lắng quá.”

Thẩm phu nhân sao có thể không lo được, đây là con bà, từ nhỏ nhìn thấy anh9luôn thuận buồm xuôi gió, hôm nay nguy cơ này đối với anh lại quá nặng nề, bà buồn bã đáp: “Mong là vậy.” Đột nhiên, trong phòng Thẩm Đình Thâm truyền đến tiếng ném đồ vật: “Loảng xoảng! Loảng xoảng.” Các loại đồ điện và đồ sứ rơi xuống đất, tạo ra âm thanh chói tai như tiếng sấm mùa hè, dọa Thẩm phu nhân lẫn Thẩm Thanh Du sợ tới mức phải chạy đến phòng Thẩm Đình Thâm, Thẩm Thanh Du dùng sức đập cửa phòng anh: “Đình Thâm! Con làm gì thế trong đó thế?”

Tiếng đập phá đồ trong phòng vẫn chưa dứt, mỗi một tiếng vỡ đồ đều khiến Thẩm phu nhân khiếp vía, nhưng mãi vẫn không có tiếng đáp lại của Thẩm Đình Thâm.

“Trong ngăn kéo ở phòng sách có chìa khóa dự phòng, bà mau lấy tới đây.” Thẩm Thanh Du vừa dùng sức đập cửa, vừa dặn dò

Thẩm phu nhân bị dọa sợ, không biết Thẩm Đình Thâm ra sao, nghe lời Thẩm Thanh Du nói, bà lập tức chạy về hướng phòng sách

“Đình Thâm, con mau mở cửa ra, có chuyện gì từ từ nói, đừng nhốt mình rồi khó chịu trong phòng.” Thẩm Thanh Du chưa từng nghĩ đến sức chịu đựng của Thẩm Đình Thâm lại kém như vậy, mới như thể đã bùng phát

“Đi đi! Tôi không sao!” Thẩm Đình Thâm gầm thét, không muốn để Thẩm Thanh Du vào phòng.

Mà Thẩm phu nhân đã đem chìa khóa tới, Thẩm Thanh Du thoáng cái đã tìm được chìa khóa phòng của Thẩm Đình Thâm, ông ta vội tra chìa khóa vào mở cửa.

Tiếng đập phá lung tung trong phòng cũng ngừng lại

Lúc Thẩm Thanh Du và Thẩm phu nhân đi vào, nhìn thấy mặt đất vô cùng bừa bộn, đồ vật trên đầu giường và tủ đều bị đập sạch, gạt tàn thuốc còn có khói bay lơ lửng.

Nhưng họ lại không nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đâu, Thẩm phu nhân chạy đến toilet thì thấy cửa đã khóa

“Đình Thâm, con đừng trốn chúng ta? Chúng ta là ba mẹ con, sẽ không đối xử với con như vậy đâu!” Thẩm phu nhân dùng sức cố gắng đập cửa phòng vệ sinh, phát ra âm thanh thùng thùng.”

Thẩm Thanh Du không nhanh không chậm đi đến, đứng sau lưng Thẩm phu nhân: “Đình Thám, con là người trưởng thành rồi, ba biết công ty xảy ra chuyện như vậy, con sẽ không chịu nổi, thế nhưng con phải tin tưởng bản thân mình, cái này chẳng qua chỉ là một vật cản của Thẩm thị thôi, chúng ta đều có thể vượt qua được, con không cần phải áp lực.”

Lúc trước Thẩm Thanh Du chưa từng gần gũi con, đừng nói đến việc như cha con bình thường, ngồi cùng một chỗ tâm sự

Vì vậy Thẩm Thanh Du cũng chỉ có thể nói ra lời thuyết phục đầy khách sáo như vậy, thật sự cũng không biết làm sao để an ủi Thẩm Đình Thâm.

“Tôi nói tôi không sao mà, hai người để tôi ngồi một mình một lát không được sao?” Thẩm Đình Thâm ngồi ở cửa phòng vệ sinh, anh ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào vách tường, cà vạt trên cổ đã sớm bị nới lỏng, áo sơ mi trắng cũng bị mở ra hai chiếc cúc.

Dáng vẻ vô cùng chán nản suy sụp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.