*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. May mà cửa toilet kiên cố, mặc dù phát ra tiếng “thùng thùng” như muốn sập xuống nhưng khe cửa vẫn đóng chặt
“Thôi.” Thẩm Thanh Du cảm thấy tay mình tê rần, ông ta rút tay khỏi cửa toilet, cúi xuống nhìn Thẩm phu nhân: “Để nó yên tĩnh một lát đi, chúng ta đừng ép nó nữa.” “Nhưng dáng vẻ này của nó, làm sao tôi có thể yên tâm được?” Thẩm phu nhân cố chấp gõ cửa toilet, không tận mắt nhìn thấy Thẩm Đình Thâm thì tảng đá trong lòng bà chưa hạ xuống được.
“Nhưng giờ bà có tiếp tục gõ nữa nó cũng không ra ngoài đâu.” Thẩm Thanh Du vẫn giữ được lý trí
Dù lo lắng cho cảm xúc của Thẩm Đình Thâm, nhưng ông ta cũng biết tiếp tục làm vậy sẽ vô ích, trái lại còn khiến Thẩm Đình Thâm căng3thẳng hơn.
Thẩm Thanh Du vừa nói vừa vỗ vai Thẩm phu nhân, giọng nói trầm thấp hơn nhiều: “Đi thôi.” Thẩm phu nhân há miệng thở dốc, định nói gì đấy nhưng khi thấy cảm xúc phức tạp trong mắt Thẩm Thanh Du thì bà không nói nữa
Bà theo ông ta ra ngoài, nhìn phòng Thẩm Đình Thâm bừa bãi đầy sàn
Bộ ghế dựa vốn được bài trí đẹp đẽ và gối ôm trên sofa đều bị Thẩm Đình Thâm ném xuống đất, giống như trong phòng có thứ gì ném được anh sẽ ném
Thẩm Đình Thâm xưa nay lạnh lùng như thế mà cũng có lúc đến nông nỗi này
Điều đó khiến nội tâm Thẩm Thanh Du và Thẩm phu nhân không được thoải mái
Hai người ra khỏi phòng Thẩm Đình Thâm, Thẩm Thanh Du tiện tay khép cửa lại.
Thẩm Đình Thâm ngồi trên sàn toilet
Nghe tiếng0của phòng khép lại nhẹ nhàng, anh nhắm chặt mắt
Không thể khống chế được cảm xúc phức tạp trong lòng, hơn nữa lại không chuyển biến tốt đẹp gì, chân mày Thẩm Đình Thâm vẫn nhíu chặt như trước
Loại cảm xúc không thể khống chế này khó mà nói nên lời, nó giống như một ngọn lửa thiêu đốt xương cốt Thẩm Đình Thâm, khó chịu đến đâu cũng không xua tan được lửa lòng
Hai tay đặt cạnh chân bỗng nắm chặt, khớp ngón tay gồ lên tái nhợt do dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay lần lượt hiện rõ.
Vợ chồng Thẩm thị đã xuống lầu, ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, vô cùng lo lắng sốt ruột
“Ông nói xem, khi nào Đình Thẩm mới đứng dậy được đây?” Thẩm phu nhân nhíu mày, hồi hộp nhìn Thẩm Thanh Du: “Tôi thật không hiểu thằng5bé này, hóa ra trong lòng nó yếu ớt đến vậy.”
Vừa nói, bà vừa đau lòng Thẩm Đình Thâm: “Ngẫm lại, thằng bé bắt đầu vào làm trong công ty từ rất sớm, ngay từ lúc bắt đầu đã không công bằng với nó rồi
Có lẽ nhiều năm như vậy, áp lực của nó quá lớn nên hôm nay mới bỗng chốc trở nên suy sụp.” Thẩm Thanh Du ngồi cạnh bà, không nhìn nổi dáng vẻ mất kiềm chế của Thẩm Đình Thâm, càng không nhìn nổi dáng vẻ khổ sở của vợ mình
Trên mặt ông ta không biểu thị cảm xúc nhưng trong lòng lại giằng xé, ông ta ôm lấy vai Thẩm phu nhân để bà dựa đầu vào vai mình: “Đừng như vậy, từ trước đến nay Đình Thâm chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng
Cho nó một chút thời gian, nó sẽ4khá hơn, Thâm thị cũng khá hơn.”
“Ông còn nhắc đến Thẩm thị hả!” Thẩm phu nhân trợn mắt nhìn Thẩm Thanh Du: “Nếu như tâm trạng Đình Thâm có gì bất ổn đều tại ông ép nó, cái gì cũng giao cho nó hết nên mới biến nó thành thế này.”
“Được được được, là lỗi của tôi.” Thẩm Thanh Du đặt tay sau lưng Thẩm phu nhân, ôm bà chặt hơn một chút.
Ông ta kịp nhận lỗi, Thẩm phu nhân rất dễ chịu, không nổi giận với ông ta nữa
Thẩm phu nhân dựa vào ngực Thẩm Thanh Du, trong lòng vẫn lo lắng Thẩm Đình Thâm ở trên lầu
Bà thở dài: “Thanh Du, hay là chúng ta gọi Bạch Nhược Y đến đây đi?”
“Cái gì?” Thẩm Thanh Du lập tức ngồi thẳng dậy, cau mày: “Gọi cô ta tới làm gì? Tôi không thích Đình Thâm ở bên9cạnh cô ta.” “Hồi Tết người ta đã tới nhà mình ăn bữa cơm tất niên rồi, sao ông còn phản đối con bé chứ?” Ấn tượng của Thẩm phu nhân dành cho Bạch Nhược Y vẫn rất tốt, hơn nữa bà cũng không để ý cô từng ly dị Thẩm Đình Thâm
“Nếu hôm đó không phải đếm ba mươi thì tôi đã tống cổ Bạch Nhược Y và hai đứa con gái nhà họ Chu kia rồi.” Nhắc tới đêm ba mươi ấy, Thẩm Thanh Du cảm giác như đó là bữa cơm tất niên không thoải mái nhất đời ông ta
Thẩm phu nhân tỳ tay lên ngực Thẩm Thanh Du, ngồi thẳng dậy: “Bây giờ ông còn phản đối Bạch Nhược Y sao? Ông phải biết rằng Thẩm thị xưa đâu bằng nay, chẳng phải con bé vẫn luôn đi theo Thẩm Đình Thâm sao, vậy thì nói lên điều gì? Chứng tỏ con bé thật sự thích Thẩm Đình Thâm đó, ông còn gì mà không vừa lòng?” “Sao bà lại nhắc tới chuyện công ty?” Thẩm Thanh Du liếc mắt nhìn Thẩm phu nhân, mấy ngày nay đọc những bài báo ác ý kia khiến ông ta vô cùng đau đầu, thế mà vợ yêu của mình cũng nói vậy
“Tôi chỉ nói sự thật.” Cho tới bây giờ, Thẩm phu nhân cũng không vì tiền tài của Thẩm thị mới sống cùng Thẩm Thanh Du
Đối với bà, người một nhà quan trọng nhất là vui mừng hớn hở, khỏe mạnh cường tráng: “Hơn nữa, ông cũng thấy tình hình bây giờ của Đình Thâm
Ngoại trừ con bé Bạch Nhược Y thì còn ai khuyên nối nó chứ?”
Nghe Thẩm phu nhân nói vậy, Thẩm Thanh Du bèn ngẩng đầu nhìn lên vị trí phòng con trai, nhớ lại cảnh tượng bừa bãi trong phòng.
Rõ ràng ông ta không có sự lựa chọn, chần chừ một hồi mới mở miệng cất tiếng nhàn nhạt: “Vậy bảo cô ta đến đây đi.” Thẩm phu nhân cười nhẹ: “Vậy xem như ông công nhận thân phận của Bạch Nhược Y nhé.” “Chẳng lẽ bây giờ tôi có công nhận cô ta hay không, đối với Đình Thẩm mà nói, điều đó quan trọng sao?” Thẩm Thanh Du đã gần năm mươi tuổi, ông ta nhanh chóng thích ứng với việc Thẩm thị gặp nguy cơ, cũng biết lúc này khả năng của mình không còn đáng kể nữa.
Chẳng thà buông tay đi, để bọn trẻ sống cuộc đời của chúng.
Thấy Thẩm Thanh Du đã chịu nhả ra, Thẩm phu nhân mới vào phòng tìm số điện thoại của Bạch Nhược Y
Dãy số đó do Thẩm Đình Thâm cố tình để lại cho bà sau bữa cơm tất niên
Thẩm phu nhân lấy di động ra, nheo mắt ẩn số Bạch Nhược Y.