*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thậm chí truyền thông còn đưa bữa sáng chỉ tốn mười Nhân dân tệ của nhân viên ra rồi phóng đại lên như thể Thẩm thị lâm vào tình trạng điêu tàn, đúng là bới lông tìm vết.
Bạch Nhược Y xem mà liên tục lắc đầu, cô chẳng dám chất vấn năng lực bịa chuyện của truyền thông, đành câm điều khiển từ xa trên bàn trà rồi tắt tivi.
Ánh mắt cô trầm hẳn, thoạt nhìn tâm sự nặng nề
Sau khi đặt điều khiển xuống, cô lại cầm di động lên
Không biết hôm nay Thẩm Đình Thâm bận chuyện gì ở công ty, tình hình có chuyển biến tốt hơn chút nào không? Bây giờ nếu mình gọi cho anh, anh sẽ nghe chứ?
Ngón tay cô chạm nhẹ vào3chiếc điện thoại lạnh băng, nhưng lại không mở màn hình.
Cô ngại mình gọi điện sẽ khiến anh càng thêm phiền não
Tiếng “đing...” vang lên trong phòng cũng là lúc di động trên tay rung lên làm Bạch Nhược Y sợ hết hồn, suýt ném nó đi
Cô mải nghĩ về Thẩm Đình Thâm nên khi di động vang lên đã dọa cô giật cả mình
Bạch Nhược Y hít thở sâu, bình tĩnh lại, thấy màn hình di động hiển thị số lạ
Thông thường, cô hiếm khi nghe cuộc gọi từ số lạ, nhưng bây giờ cô bỗng cảm thấy nhất định nó có liên quan đến Thẩm Đình Thâm
Vì vậy, không kịp suy nghĩ gì thêm, cô ấn nút nghe máy
Một giọng nữ dịu dàng từ đầu dây bên0kia truyền tới, tiếng nói không giấu nổi vẻ sốt ruột: “Nhược Y đấy ư?” Bạch Nhược Y hơi xúc động, trong chớp mắt cô đã nhận ra giọng của Thẩm phu nhân: “Cháu đây ạ, dì là mẹ của Thẩm Đình Thâm ư?”
“Haha, cháu còn nghe ra giọng của dì sao?” Thẩm phu nhân cười nhẹ, nhưng trong lòng bà vẫn lo cho tình trạng nghiêm trọng của con trai
Do đó không đợi Bạch Nhược Y mở miệng, bà đã vội vã nói tiếp, kể cho cô nghe chuyện vừa xảy ra: “Nhược Y, hôm nay dì gọi cho cháu là vì, sau khi Đình Thâm về nhà, cảm xúc của nó rất bất ổn
Dì chưa từng thấy nó như thế này, dì và ba nó vào phòng5xem thử thì nó nhốt mình trong toilet, không chịu gặp mặt chúng ta, dì lo cho tình trạng hiện giờ của nó..
Nhưng dì với chú Thẩm cũng không còn cách nào
Không biết trước kia ở bên nhau, cháu đã từng thấy nó thế này chưa, có cách gì giải quyết không cháu?” Ý của Thẩm phu nhân rất khéo léo mà cũng rõ ràng, trong nháy mắt Bạch Nhược Y đã hiểu ra
Cô rời ghế sofa, cầm áo khoác và đi ra ngoài: “Cháu biết rồi ạ, bây giờ cháu lập tức tới ngay.”
“Làm phiền cháu vậy.” Khi nói ra những câu này, trong lòng Thẩm phu nhân chua xót.
Rõ ràng Thẩm Đình Thâm là con trai bà, vậy mà khi cảm xúc của nó có chuyện, bà4phải phiền một người phụ nữ đến giải quyết giúp nó
Nói đến cùng cũng tại bà làm mẹ không đúng cách.
“Dì khách sáo rồi, phải là cháu cảm ơn dì đã cho cháu biết.” Trong lúc nghe điện thoại, Bạch Nhược Y đã vào thang máy: “Cháu sẽ tới đó nhanh nhất có thể, cháu tắt máy trước ạ.” “Được rồi, cháu đi đường cẩn thận.” Thẩm phu nhân dặn dò.
“Da.”
Bạch Nhược Y tắt điện thoại cũng là lúc thang máy đã xuống lầu một
Cô vừa ra cửa thì thấy Nhan Như Ngọc xách hai túi đồ ăn vặt bước tới
Đương nhiên Nhan Như Ngọc cũng nhìn thấy cô
Khoảnh khắc đối diện với nhau, Nhan Như Ngọc cười tươi rạng rỡ: “Tình cờ thật đấy chị nhỉ
Nào, túi lớn9nhất này tặng chị...”
“Không cần đâu.” Bây giờ Bạch Nhược Y thật sự không có thời gian nói thêm câu nào với Nhan Như Ngọc, cô nở nụ cười xin lỗi cậu: “Hiện tại tôi có việc gấp nên đi trước đây, cảm ơn ý tốt của cậu.”
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhược Y đi không ngừng nghỉ, do đó khi cô nói hết câu cũng là lúc chạy ra khỏi chung cư
Nhan Như Ngọc cau mày nhìn bóng dáng cổ xa dần: “Nhưng mà...”
Thôi vậy, bóng cô sớm đã không thấy tăm hơi
Tuy Bạch Nhược Y không nói là chuyện gì, nhưng Nhan Như Ngọc cũng đoán được nhất định cô vì chuyện của Thẩm Đình Thâm, cũng chỉ có chuyện của Thẩm Đình Thâm mới làm cô sốt ruột lo lắng như thế
Tầm hai mươi phút sau, cánh cổng ngoài sân nhà Thẩm Thanh Du đã bị người ta đẩy ra, vang lên tiếng “bốp“...
Thẩm phu nhân nghe tiếng lập tức đứng dậy khỏi ghế, chạy ra cổng đón Bạch Nhược Y
“Cháu tới rồi.” Thẩm phu nhân ra vẻ buồn rầu, kéo tay Bạch Nhược Y rồi nhét chìa khóa phòng Thẩm Đình Thâm vào tay cô: “Nó ở trong phòng, cửa bị khóa rồi
Đây là chìa khóa, cháu vào nói chuyện với nó một chút, an ủi tâm trạng nó nha.”
“Dạ.” Bạch Nhược Y nhận chìa khóa, bước nhanh tới phòng Thẩm Đình Thâm ở lầu hai
Khi dùng chìa khóa mở cửa phòng, cô thấy bên trong tối om
Thẩm Đình Thâm không bật đèn, chẳng biết anh đang ngủ hay làm gì nữa
Cô sờ tay vào công tắc cạnh cửa, ra sức ấn “cạch” xuống một phát.
Đèn phòng lập tức sáng lên, nhờ đó Bạch Nhược Y nhìn thấy sàn phòng anh vô cùng bừa bãi, ai không biết còn tưởng trộm mò vào nên mới thành ra như vậy
“Thẩm Đình Thâm?” Bạch Nhược Y cau mày, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng anh giữa đống bừa bộn trong phòng
Nhìn khắp một lượt, cô mới thấy bóng người nằm nghiêng trên giường
“Thẩm Đình Thâm, anh ngủ rồi ư?” Bạch Nhược Y rón ra rón rén tới cạnh giường, khẽ gọi tên anh: “Thẩm Đình Thâm?”
Cô đi tới cạnh giường, thấy Thẩm Đình Thâm cuộn mình lại, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt anh
Tóc đen bị anh túm thành từng nắm, bộ vest trên người đầy nếp nhăn, cà vạt bị kéo bung những vẫn chưa cởi hoàn toàn.
Thấy Thẩm Đình Thâm thành ra như vậy, Bạch Nhược Y rất đau lòng, thảo nào Thẩm phu nhân gọi điện bảo cô tới đây.
Dáng vẻ suy sụp này của anh quả thực khiến người ta lo lắng
Bạch Nhược Y ngồi xuống cạnh giường, dang tay ôm lấy Thẩm Đình Thâm
Khi ngón tay cô chạm vào ngực anh, vừa khéo cảm nhận được hơi thở nặng nề
Anh không ngủ, vẫn đang hít thở bằng miệng.
Bạch Nhược Y dùng sức kéo người anh dậy thì thấy hai hốc mắt lõm sâu, đồng tử không còn ánh sáng trên gương mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng mấp máy, thốt ra mấy chữ: “Anh rất khó chịu.”