*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Không được, anh đừng như vậy mà.” Bạch Nhược Y không biết nên nói gì, cô ôm lấy đôi bàn tay run run của Thẩm Đình Thâm
Thẩm Đình Thâm không biết tại sao mình lại nói thế trước mặt Bạch Nhược Y
Chẳng qua lòng anh cực kỳ khó chịu, thấy người tới là cô nên kiềm lòng không đặng mà thốt ra
Bây giờ nhìn cô đau lòng trước dáng vẻ này của mình, anh lại cảm thấy luống cuống, đánh giơ tay bịt kín hai mắt rồi nói nhỏ: “Không sao, anh chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.” Vừa nói, anh vừa nghiêng người qua, đưa lưng về phía cô
Bạch Nhược Y nhìn lưng Thẩm Đình Thâm, chẳng biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, cô thấy bóng lưng anh không còn dày rộng như trước nữa
Cô thầm thở dài, cởi giày rồi leo3lên giường anh, kéo tấm chăn vốn được xếp gọn rồi đắp lên người Thẩm Đình Thâm
Nhưng khi đắp đến vai anh thì chăn bị mắc kẹt, Bạch Nhược Y kéo thử mấy lần vẫn không kéo được
Cô rướn cổ lên nhìn thì phát hiện chân anh chưa cởi giày
Bạch Nhược Y quay lại nhìn thoáng qua Thẩm Đình Thâm, thầm nghĩ: Chẳng lẽ anh muốn mình cởi giày hộ ư? Mà anh thì vẫn đang ôm đầu, cuộn người lại, hoàn toàn không để ý tới cái nhìn của cô
Đối với anh mà nói, bây giờ cô có cầm dao đâm anh mấy cái, anh cũng chẳng phản ứng gì nhiều
Bạch Nhược Y không còn cách nào, đành phải ngồi sang bên chân anh và giúp anh cởi từng chiếc giày ra
Sau đó cô lại chui vào trong chắn, nằm nghiêng trước mặt Thẩm0Đình Thâm, tách từng bàn tay anh đang che mặt mình.
Thẩm Đình Thâm có cảm giác bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của cô đang ra sức tách rời hơi ấm từ gan bàn tay anh
Nói ra cũng lạ, dường như đôi tay cổ có tác dụng khiến người ta tỉnh táo
Tâm trạng anh đang buồn bực, nhờ Bạch Nhược Y chạm vào người nên đã dần bình tĩnh lại
“Nhược Y.” Cặp mắt đen láy của Thẩm Đình Thâm từ từ lóe lên tia sáng, anh nhìn chằm chằm người con gái trước mặt.
Bạch Nhược Y rụt vai lại, chui vào lòng Thẩm Đình Thâm, ngẩng đầu đối mặt với anh: “Em ở đây.” Hai người bọc trong chăn như dán mặt vào đối phương, thậm chí Thẩm Đình Thâm còn cảm nhận được hơi thở tỏa ra từ chóp mũi vểnh cao của Bạch5Nhược Y: “Sao em lại tới đây?”
Làm thế nào em xông vào được căn phòng tối om này? Thẩm Đình Thâm hơi e sợ, anh sợ cô đi thẳng vào nội tâm mình
Anh vốn đã quen cô độc một mình, chưa từng nghĩ đến chuyện để cô và mình cùng nhau gánh lấy nguy cơ Thấm thị.
Trong tiềm thức của anh, một khi xảy ra vấn đề thì chỉ có một mình anh gánh lấy trách nhiệm
Do đó anh chưa từng nghĩ mình sẽ cùng người khác thương lượng hoặc gánh vác chuyện gì đó
Trước kia hễ công ty gặp chuyện là anh nhốt mình trong phòng làm việc để nghĩ ra phương án giải quyết tốt nhất
Những nguy cơ lần này vượt ngoài dự đoán của anh, bất ngờ không kịp đề phòng.
Vì thế anh chịu không nổi, một mình anh không thể nào4cứu vãn Thẩm thị
Hơn nữa, dồn hết an nguy Thẩm thị vào hạng mục của Thẩm Đình Vũ càng khiến anh thấy mình như đang đánh cược
Anh không thích làm những chuyện không có phần thắng, nhưng thực tế buộc anh không thể không làm
Mặt khác, bởi vì Bạch Nhược Y đánh thẳng vào tâm tình của anh nên tự đáy lòng, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Nhược Y đưa tay ôm lấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của Thẩm Đình Thâm, từng ngón tay trắng nõn lạnh bằng vuốt ve cằm anh, vành tai ngọn tóc..
Cuối cùng cô nàng mặt anh lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm cánh môi mỏng tang hé mở, sau đó cô hôn anh.
Nơi khóe môi chỉ cảm thấy mềm mại, mùi thơm của cô quanh quẩn chóp mũi, chỉ cần nhắm mắt lại là9trong đầu hiện lên gương mặt cô
Chuyện công ty gặp nguy cơ dần dần bị anh vứt ra sau đầu.
Nhưng Bạch Nhược Y chỉ hôn nhẹ một cái rồi mau chóng buông ra: “Nếu em không tới, chẳng lẽ để một mình anh suy sụp trong phòng sao?” Cuối cùng cơ thể Thẩm Đình Thâm cũng có phản ứng
Anh dang tay ra ôm lưng Bạch Nhược Y, ánh mắt đen nhánh rũ xuống, phản chiếu gương mặt trắng ngần của cô
“Anh cũng không biết hôm nay bị sao nữa?” Giọng anh vừa trầm vừa đầy sức hút: “Có lẽ do bỗng chốc ý thức được doanh nghiệp Thẩm thị xuất hiện nguy cơ lớn nên trong một lúc, anh không thể chấp nhận.” “Không sao đâu.” Bạch Nhược Y dịch người lên trước, khẽ áp trán mình vào trán Thẩm Đình Thâm, cảm nhận hơi nóng trên trán anh, nó hơi nóng hơn nhiệt độ bình thường một chút nhưng cũng không quá nóng: “Công ty nào mà chưa từng gặp nguy cơ? Anh đừng áp lực quá.”
Thẩm Đình Thâm lắc đầu: “Nhược Y, em biết từ khi nào anh tiếp nhận Thẩm thị không? Anh cầm lái Thẩm thị bao lâu rồi? Mọi thay đổi của Thẩm thị anh đều chứng kiến...”
Thẩm Đình Thâm chưa từng thổ lộ tâm tình với người khác, dù là thổ lộ với bạn bè thời niên thiếu hay với phụ huynh, tất cả đều không.
Chẳng biết nên nói tính tình anh kiêu ngạo, hay nói rằng anh không có chỗ trút bầu tâm sự
Cho nên hôm nay xem như là lần đầu tiên trong đời, anh nói cảm giác trong lòng mình cho người khác nghe, tuy cảm thấy lạ thường, nhưng lại nhẹ nhõm chưa từng có
“Nói cách khác, nếu như không có Thẩm thị thì đã không có anh - Thẩm Đình Thâm, không có Thẩm Đình Thâm thì sẽ không có Thẩm thị ngày hôm nay
Đối với anh, Thẩm thị giống như mạng sống, bây giờ nó xuất hiện nguy cơ lớn như vậy
Nếu không vượt qua nguy cơ này tức là doanh nghiệp không còn, đồng nghĩa với việc Thẩm Đình Thâm chẳng còn tồn tại nữa, do đó anh rất sợ.” Thẩm Đình Thâm càng nói càng nhỏ, may mà Bạch Nhược Y ở sát bên anh.
Ngay cả tiếng thở khi anh nói chuyện, Bạch Nhược Y cũng có thể nghe ra nặng hay nhẹ
“Không phải đâu.” Cô dịu dàng vỗ về gương mặt anh: “Thẩm Đình Thâm, anh là một cá thể độc lập, không phải cùng một thể với doanh nghiệp Thẩm thị
Bất kể hôm nay Thẩm thị có thể chống chọi nguy cơ hay không thì anh vẫn là Thẩm Đình Thâm, là người không ai bì kịp
Chẳng ai ở thành phố H có thể đuổi kịp thành tựu của anh trong lĩnh vực thương mại, anh là người đàn ông được tất cả phụ nữ thành phố này ngưỡng mộ
Trước kia mọi thứ vây quanh anh, bây giờ vẫn thế.”
“Vậy ư?” Câu nói của Thẩm Đình Thâm vẫn đầy sự thất vọng
Từ trước đến nay anh luôn bình tĩnh lạnh lùng, bất giác cảm thấy một chút an ủi từ mấy lời Bạch Nhược Y nói.