Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 555: Không hề có nghĩa vụ gì



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thẩm Đình Vũ, nếu như tôi là anh, tôi sẽ tranh thủ thời gian để xoay sở tiền trả cho nhà đầu tư nước ngoài, nếu không Thẩm thị các người sẽ phí công vô ích với game online mới.” Nhan Như Ngọc hằn học trừng mắt nhìn Thẩm Đình Vũ: “Nếu như không có quyền đại lý của game online này, việc vận hành hạng mục giữa chúng ta sẽ rất chậm, có lẽ Thấm thị các người sẽ không thể chống đỡ được tới khi hồi phục lại đâu.”

“Anh đừng có ở đây mèo khóc chuột.” Nắm đấm trên không đập xuống bàn, trên mu bàn tay Thẩm Đình Vũ lộ rõ gân xanh: “Anh nói thật cho tôi biết, có phải chuyện tiền đặt cọc do chính anh giở trò không? Hay là anh đã biết từ trước nhưng không hề3nhắc nhở tôi?”

“Tôi!” Nhan Như Ngọc đột nhiên lớn tiếng: “Tôi không có nghĩa vụ phải giúp anh

Thẩm Đình Vũ, nếu không phải có bên thứ ba, khiến lợi ích của tôi tăng vọt thì việc giúp Thẩm thị mua quyền đại lý tôi sẽ không làm, cho nên tôi giúp anh đã là có tình có nghĩa rồi

Bây giờ xảy ra chuyện là lỗi do anh, anh không có tư cách gi để trách móc tôi, bản thân anh đã làm được gì chứ?” Trần Học Hạo vẫn ngồi bên cạnh nghe họ cãi nhau cũng cảm thấy Nhan Như Ngọc nói rất có lý

Tất cả mọi trách nhiệm đều do Thẩm Đình Vũ, người ký hợp đồng là cậu ta, hơn nữa Nhan Như Ngọc không hề ép buộc cậu ta.

Đều do Thẩm Đình Vũ không cẩn thận, đến giá trị hợp1đồng cũng chẳng rõ ràng

Sắc mặt Thẩm Đình Vũ trở nên vô cùng khó coi, cậu ta bị Nhan Như Ngọc nói đến mức không thể thốt nên lời

Nhưng Thẩm Đình Vũ vẫn cảm thấy khi ký hợp đồng Nhan Như Ngọc đã cố tình không nói nhiều về giá trị hợp đồng nên mới khiến mình ký như vậy.

Song, cảm giác đó không thể là chứng cứ để tránh đối phương được, cậu ta cũng không thể nói với Nhan Như Ngọc rằng bởi vì mình đã quá tin tưởng lời nói của Nhan Như Ngọc, tưởng rằng Nhan Như Ngọc sẽ giúp mình lót đường nên mới ký hợp đồng luôn.

Vậy thì người ta sẽ nói thẳng, tôi bảo anh tin tôi sao? Há chẳng phải khiến Thẩm Đình Vũ trở nên quá ngu ngốc ư?

Trần Học Hạo kéo áo Thẩm Đình3Vũ, bảo cậu ta ngồi xuống bình tĩnh lại, sau đó cười với Nhan Như Ngọc: “Anh Nhan, chúng ta đều là người hợp tác với nhau, đúng là chuyện sai sót trong giá trị hợp đồng lần này không thể trách anh được

Hôm nay chúng tôi tới đây tìm anh cũng không phải muốn đối chất với anh.”

Thẩm Đình Vũ nhíu mày lại, nhìn chòng chọc về phía Trần Học Hạo, đồng thời cũng mang theo sự dò xét

Tên này đang làm gì vậy? Tay Trần Học Hạo đặt dưới bàn cố gắng ẩn đùi Thẩm Đình Vũ xuống, ra hiệu không nên nói chuyện.

“Mấy ngày không gặp mà anh Trần cũng trưởng thành lên rất nhiều.” Nhan Như Ngọc khẽ cau mày, đôi mắt lười biếng nhìn ra cửa sổ: “Vậy các anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Không có ý gì khác,3chẳng qua hiện tại chúng ta là bên hợp tác, giờ tiềm lực kinh tế của Thẩm thì anh cũng đã rõ

Mà số tiền quyển đại lý quá lớn, cho nên tôi muốn nói không biết anh Nhan có thể giúp đỡ Thẩm thị chúng tôi chút được không?” Giọng nói của Trần Học Hạo đầy vẻ thăm dò.

“Thú vị!” Nhan Như Ngọc cười lạnh, sau đó đứng dậy đi thẳng ra ngoài, trước khi rời khỏi còn nhìn Thẩm Đình Vũ một cách ý nhị: “Với quan hệ hợp tác, tôi khuyên anh nên nhanh chóng về Thẩm thị, trả hết số tiền đã ký kết cho ông ấy đi.”

“Nhan Như Ngọc!” Thẩm Đình Vũ vô cùng tức giận, nhưng Nhan Như Ngọc không thèm để ý tới sự tức giận của cậu ta, mở cửa đi thẳng ra ngoài

Thẩm Đình Vũ nghiêng9đầu, nhìn chằm chằm vào Trần Học Hạo: “Cậu cầu xin anh ta làm gì? Anh ta có giống như người tốt không?”

“Không có ai có nghĩa vụ phải giúp đỡ cậu cả.” Trần Học Hạo thở dài: “Nói cho cùng Nhan Như Ngọc cũng chỉ là người hợp tác với chúng ta mà thôi, anh ta không hề có nghĩa vụ phải giúp đỡ cậu, quyền đại lý game về lợi ích đều là một mình Thẩm thị chúng ta, cho nên tôi mới đồng ý nói tốt vài câu, chí ít cũng khiến trong hạng mục của chúng ta đang hợp tác với anh ta, anh ta có thể giúp đỡ chúng ta.”

Trần Học Hạo hiểu rõ hơn Thẩm Đình Vũ, còn có một nguyên nhân nữa chính là Trần Học Hạo là người ngoài cuộc, cho nên gã nhanh chóng hiểu ra hiện giờ Thẩm thị đang ở mức nào

Cho nên Trần Học Hạo không muốn Thẩm thị lại đắc tội thêm với bất cứ một ai, gã cũng đứng lên vỗ vai Thẩm Đình Vũ: “Nào, chúng ta về công ty họp đã, nói chuyện này với Hội đồng quản trị để bàn bạc xem sao, xem có thể xoay vòng vốn được không.”

“Trong công ty làm gì còn tiền chứ!” Thẩm Đình Vũ trừng mắt lên: “Đến cả tiền vốn hạng mục bên Mỹ của Thẩm Đình Thâm cũng đã bị tôi dùng hết rồi! Bây giờ công ty trống trơn! Chẳng lẽ lại mở cuộc họp Hội đồng quản trị để bảo họ góp tiền riêng ra sao?”

Trần Học Hạo trầm tư suy nghĩ, gật đầu: “Đây cũng là một cách.” “M* nó chứ!” Thẩm Đình Vũ liếc mắt, đến giờ phút này mà Trần Học Hạo còn có tâm trạng nói đùa.

Tổng công ty Thẩm thị, Thẩm Đình Thâm đã ở công ty mấy ngày liền, trên ghế sofa vẫn còn một chiếc chăn mỏng.

Mấy ngày nay anh chưa từng rời khỏi văn phòng, mệt thì ra ghế sofa nằm ngủ một lúc

Gương mặt tuấn tú nhưng quầng mắt thâm quầng

“Cộc cộc...” Tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên

Thẩm Đình Thâm không hề ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Vào đi!” Bây giờ công ty không hề có báo cáo gì, mấy ngày nay người bước vào văn phòng chỉ có hai người, một là Lý Lâm, người còn lại là Thẩm Đình Vũ

Nhưng lần này người tới không phải hai người họ mà là người mặc một chiếc váy trắng - Bạch Nhược Y

Cô cầm trong tay hộp canh gà tự nấu, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Thẩm Đình Thâm

Ánh mắt của anh vẫn đang chăm chú nhìn tài liệu trên bàn, nội dung đều nói về hạng mục sẽ khởi động ngày hôm nay, toàn bộ tư liệu về việc tạm dừng chuyển giao cho công ty khác

Tuy Thẩm Đình Thâm không hề có bất cứ biểu hiện gì khi xem chúng, nhưng Bạch Nhược Y nghe rõ tiếng thở dài của anh, từng tiếng từng tiếng thở ra.

“Bây giờ đã hơn 12 giờ rồi, ăn cơm đã nào.” Bạch Nhược Y cũng bước về phía trước nhẹ nhàng hỏi han, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Thẩm Đình Thâm

Động tác của Thẩm Đình Thâm dừng lại, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Y, khẽ cười một cách dịu dàng: “Sao em lại tới đây?”

“Mấy ngày liền không có tin tức gì của anh cả, nhớ anh nên đến thăm thôi.” Bạch Nhược Y vừa nói vừa để canh gà lên bàn làm việc của anh: “Đây là gà ác mà em đã mua ở chợ sớm buổi sáng nay, hầm rất lâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.