Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 557: Nhặt tiền ở đ u



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Xoạt” một tiếng, giấy rơi trên người Thẩm Đình Vũ rồi rơi rải rác xuống nền

Thẩm Đình Vũ rủ mắt nhìn, trông thấy bên trên chính là tin tức giục trả tiền

“Lúc kí hợp đồng, là do tôi đã sơ ý.” Thẩm Đình Vũ rũ mắt tự trách, cũng không dám nhìn Thẩm Đình Thâm

Nếu là trước đây, Thẩm Đình Vũ đâu đặt Thẩm Đình Thâm vào mắt, lúc này cũng tuyệt nhiên không để lộ nét mặt trước mặt Thẩm Đình Thâm.

“Đã sơ ý.” Thẩm Định Thâm học theo giọng điệu của Thẩm Đình Vũ, nhắc lại ba chữ này một lần

Dự án hơn trăm triệu, Thẩm Đình Vũ giải thích bằng ba chữ đơn giản như vậy

Nếu là công ty Thẩm thị thuở trước, Thẩm Đình Thâm căn bản không bận tâm đến con số nhỏ kiểu này

Nhưng bây giờ đã khác rồi! Thẩm thị bây giờ đâu3có nhiều tiền ào ào không ngớt như thể để đền bù cho sự sơ ý của Thẩm Định Vü?

Thẩm Đình Vũ hơi cúi đầu, vẫn một mực không nói chuyện, thật sự nghe lọt tai lời khuyến cáo của Trần Học Hạo, để Thẩm Đình Thâm mắng mấy câu là được

Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Đình Thâm nhắm lại, rồi chầm chậm mở ra

Ánh sáng trong mắt rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, Thẩm Đình Thâm biết mình không thể tiếp tục so đo với Thẩm Đình Vũ, nếu không Thẩm Đình Vũ thì chẳng làm sao, còn Thẩm thị và bản thân Thẩm Đình Thâm đã sắp không sống lâu được nữa rồi.

“Thôi vậy.” Giọng điệu của Thẩm Đình Thâm đầy vẻ bất lực, thậm chí anh còn không muốn nhìn Thẩm Đình Vũ thêm một lần nào, “Cậu giao dự án trong tay cậu1cho tôi, chuyện sau này để tôi lo.”

“Không được.” Thẩm Đình Vũ chẳng buồn nghĩ đã lập tức ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Thâm, phản ứng đầu tiên chính là không thể giao dự án cho Thẩm Định Thâm, “Đây là dự án của tôi, tôi...”

“Cho nên ý của cậu là cậu muốn tự giải quyết món tiền này?” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng cắt lời Thẩm Đình Vũ, liếc Thẩm Đình Vũ một cái khinh khỉnh

Thẩm Đình Vũ nuốt nước bọt, khí thế vừa rồi thoắt cái đã yếu đi, “Vậy ý của anh là anh không có cách giải quyết món tiền này?” “Tôi đi đâu để nhặt được tiền?” Cơ thể Thẩm Đình Thâm dựa vào ghế, mi mắt mảnh dài rủ xuống, “Bây giờ tình hình kinh tế của công ty thế nào, cậu không biết rõ hay sao? Tôi còn tiền ở đâu để giúp3cậu?”

Thẩm Đình Vũ im lặng

Tình hình kinh tế của công ty hiện giờ, đừng nói là Thẩm Đình Vũ biết, đến tất cả mọi người toàn thành phố H cũng đều biết sơ sơ.

“Với lại, bây giờ cậu mở cuộc họp Hội đồng quản trị công ty là sao?” Thẩm Đình Thâm không hiểu được Thẩm Đình Vũ, đến bước này rồi, còn gọi các cổ đông qua làm gì.

Thẩm Đình Vũ lúng túng đảo mắt, giọng nói lại hạ thấp hơn một chút, “Tôi chỉ muốn để các cổ đông biết chuyện này, giúp nghĩ cách giải quyết vấn đề tiền vốn.”

“Ồ?” Thẩm Đình Thâm nhướng mày, “Để họ giúp giải quyết? Giúp thế nào? Bảo họ tự chi tiền đương đầu với mối nguy của công ty? Thẩm Đình Vũ ơi, sao suy nghĩ của cậu lại ngây thơ như thế hả?” “Tôi...” Thẩm Đình Vũ bất giác3nhìn Trần Học Hạo, nói đến cùng vẫn là do nhận được sự cổ vũ của gã

Trần Học Hạo cười bối rối, cơ thể rụt về sau

“Giao dự án cho tôi.” Thẩm Đình Thâm nhắc lại một lần, “Tôi không muốn gửi gắm sự sống chết tồn vong của công ty vào tay cậu nữa, tôi và công ty đều không chịu nổi.” Đầu mày của Thẩm Đình Vũ cũng nhíu chặt lại, cậu ta muốn từ chối Thẩm Đình Thâm, song trước mắt không tìm ra được lý do gì hay cả.

Ý của Thẩm Đình Thâm rất rõ ràng, giao dự án cho Thẩm Đình Thâm, chuyện tiền vốn anh sẽ nghĩ cách.

Nếu Thẩm Đình Vũ từ chối thì có nghĩa là cậu ta muốn tự nghĩ cách giải quyết món tiền vốn khổng lồ này.

Nhưng rõ ràng Thẩm Đình Vũ không có cách giải quyết.

Cho nên Thẩm Đình9Vũ đắn đo hồi lâu, rồi mới thỏa hiệp nói một cách bất lực, “Giao cho anh thì được, nhưng tôi sẽ không để một mình anh toàn quyền lo liệu, chuyện lựa chọn quan trọng anh phải bàn bạc với tôi.” Thẩm Đình Thâm hung dữ trừng Thẩm Đình Vũ, không muốn nói nhiều với cậu ta, “Được rồi, cậu ra ngoài trước đi.” “Ừ.” Thẩm Đình Vũ thở dài, cùng Trần Học Hạo rời khỏi phòng làm việc.

Trần Học Hạo thở phào, “Cậu cũng đừng quá ủ ê nữa, nếu anh cậu đã tiếp nhận dự án này thì tốt cho công ty mà cũng tốt cho cậu, ít nhất thì chuyện tiền vốn sẽ do anh ta nghĩ cách.” Bây giờ Thẩm Đình Vũ không muốn để ý đến Trần Học Hạo, chỉ muốn tìm một nơi để bình tĩnh lại.

Hơn nữa Thẩm Đình Vũ càng lúc càng cảm thấy con người Nhan Như Ngọc hơi có vấn đề, lòng mơ hồ bắt đầu lo lắng dự án khác cũng sẽ xuất hiện vấn đề

Sau khi hai người họ rời đi, Lý Lâm đi đến bên cạnh Thẩm Đình Thâm, nhíu mày hỏi, “Tiền vốn hơn hai trăm triệu, chúng ta kiếm đâu ra?” Thẩm Đình Thâm vươn tay véo sống mũi, đau nhói, “Mấy hôm nay tôi đã bán hết các dự án có thể chuyền tay và cả một vài cổ phần của mấy công ty nhỏ rồi, gom lại cũng hơn một trăm triệu.”

Thật ra công ty vận hành sợ nhất là lúc này, lấy hết toàn bộ tiền của công ty ra mà không đủ để làm ngân sách dự án

Bạch Nhược Y ngồi trên sofa cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh Lý Lâm, nhìn Thẩm Đình Thâm, “Hay là dùng tiền của em nhé.” Ánh mắt của hai người Lý Lâm và Thẩm Đình Thâm cùng nhìn Bạch Nhược Y trân trần.

Điều đó khiến Bạch Nhược Y sượng sùng, cô bặm môi, “Cái đó..

trước đây mẹ ruột của em bảo chú Tuyết Thôn cho em một khoản tiền, dù gì em cũng không dùng đến món tiền đó, chi bằng em cho anh nhé.” Thoắt cái, đáy mắt Thẩm Đình Thâm xẹt qua rất nhiều cảm xúc, có cảm động, có khó xử, cũng có chút lúng túng.

Cuối cùng anh nhìn Lý Lâm, đưa mắt ra hiệu mắt với anh ta.

Lý Lâm hiểu ý, “Vậy tôi ra ngoài trước đây, đơn vị khác còn có chút chuyện.”

Đợi Lý Lâm rời đi, Thẩm Đình Thâm đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Bạch Nhược Y, giơ tay ấn vai cô, “Đó là món tiền bảo đảm cuộc sống sau này mà mẹ ruột của em cho em, hơn nữa nếu anh nhớ không lầm thì để mua lại Bạch thị từ tay Cố thị, em cũng đã tiêu không ít tiền rồi đúng không? Số tiền còn lại đều là số tiền phòng ngừa sau này em cần dùng, chuyện của công ty anh không liên quan đến em.”

Thân là một người đàn ông, chẳng ai muốn tiêu tiền của người phụ nữ mình yêu cả.

Không liên quan đến vấn đề mặt mũi, chỉ là không nỡ

Huống hồ món tiền đó có ý nghĩa quá lớn đối với Bạch Nhược Y, Thẩm Đình Thâm sẽ không tiêu tiền của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.