*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cô Bạch vừa đi rất nhanh, hẳn là đã vô cùng tức giận.” Lý Lâm đi đến bên cạnh Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm ngồi lại về ghế ông chủ của mình, rút một xấp tài liệu trên bàn ra, tay phải cầm bút máy lên, chuẩn bị làm việc
“Anh vẫn luôn nghe lén ở ngoài cửa đẩy à?” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm hờ hững, không nghe ra được cảm xúc
Lý Lâm giơ tay nhìn đồng hồ, đảo mắt đã đến buổi chiều rồi
Anh ta kéo ghế ngồi xuống đối diện, vươn tay đặt tài liệu trước mặt Thẩm Đình Thẩm sang một bên, thậm chí còn muốn vươn tay lấy cây bút máy trong tay Thẩm Định Thấm xuống.
Cây bút3máy xoay một vòng giữa những ngón tay linh hoạt của Thẩm Đình Thâm rồi bị anh nắm trong lòng bàn tay, “Anh muốn làm gì?” “Tôi muốn bàn với anh về đề nghị của cô Bạch.” Vẻ mặt Lý Lâm nghiêm túc, lúc này anh ta đã cởi bỏ thân phận thư ký tháp tùng Thẩm Đình Thâm, lấy vị trí bình đẳng với Thẩm Đình Thâm để nói chuyện nghiêm túc với anh
Đôi mày đậm của Thẩm Đình Thâm nhíu lại, vẻ không kiên nhẫn hiện ra, “Sao? Anh cũng muốn bảo tôi dùng tiền của Nhược Y sao?” “Anh phải nhìn rõ cảnh ngộ hiện giờ của Thẩm thị.” Lý Lâm là một người ngoài cuộc, những thứ nhìn thấy1rõ ràng hơn rất nhiều so với những thứ Thẩm Đình Thám thấy, “Anh đã từng nghĩ bây giờ Thẩm thị đến ngân hàng vay tiền cũng chẳng vay được bao nhiêu chưa
Vậy chúng ta lấy đâu ra tiền để hoàn thành dự án của Thẩm Đình Vũ rồi từ đó phục hồi Thẩm thị đây?”
“Thật sự không được thì tôi có thể bán toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của mình.” Rõ ràng trong lòng Thẩm Đình Thâm đã có suy nghĩ này, tóm lại anh chưa từng nghĩ sẽ dùng tiền của Bạch Nhược Y
“Cho dù anh đem bán tài sản dưới tên anh thì nhiều nhất chỉ mấy trăm triệu, vậy việc vận hành vốn sau khi bán thì3sao?” Trong lòng Lý Lâm cũng có một con số ước lượng cho khối tài sản của Thẩm Đình Thâm.
“Vượt qua cửa ải này rồi nói tiếp.” Thẩm Đình Thâm siết chặt cây bút máy trong tay, lòng bàn tay đã đỏ ửng
Nếu không phải vì chất lượng cây bút không tệ thì bây giờ vỏ bút đã bị Thẩm Đình Thâm bóp nát rồi
“Cứ tiếp tục như vậy thì không được.” Lý Lâm quan tâm tình hình của Thẩm thị, chưa từng thật sự chợp mắt, tuy không nhọc lòng tốn sức như Thẩm Đình Thâm nhưng vẫn để tâm hơn nhiều so với những người bên cạnh, “Đình Thâm...”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Đình Thâm nghe thấy Lý Lâm gọi3tên mình như vậy, tựa như một người anh lớn tuổi hơn vậy
Nhớ khi Thẩm Đình Thâm bắt đầu học tập một vài chuyện của công ty hồi cấp hai, chính Lý Lâm đã đến dẫn dắt anh.
Khi ấy Lý Lâm vẫn luôn gọi Thẩm Đình Thâm là cậu chủ, Thẩm Đình Thẩm rất không thích Lý Lâm gọi mình như vậy, cho nên từng đề nghị Lý Lâm cứ gọi thẳng tên mình.
Nhưng Lý Lâm cứ luôn giống như người máy vậy, không có lời của Thẩm Thanh Du thì anh ta sẽ không tự sửa miệng.
Mà trong câu “Đình Thâm” này lại mang theo quá nhiều tình cảm ở bên trong, khiến Thẩm Định Thâm không thể không nuốt toàn bộ9những lời đang mắc ở cổ họng xuống, để mặc Lý Lâm nói mấy câu.
Thẩm Đình Thâm vốn định bảo Lý Lâm rằng thôi, đừng nói đến chuyện này nữa
Thấy Thẩm Đình Thâm không lên tiếng ngăn cản mình, Lý Lâm sắp xếp lại từ ngữ một cách đơn giản, rồi nói thao thao, “Tiền vốn của Thẩm thị ít quá rồi, căn bản không có vốn lưu động, mà dự án của Thẩm Đình Vũ là dự án lớn đến mức nào cậu cũng biết mà, không cần tối nói thêm nữa
Thôi vậy, các phương diện của công ty cậu đều hiểu cả.”
Lý Lâm dừng một lúc, khi lại ngước mắt nhìn Thẩm Đình Thâm thì lại đổi chủ để sang phương diện khác, “Nói đến cậu và cổ Bạch đi, hồi cậu còn niên thiếu tôi đã đi theo cậu, đến cô bạn gái tôi quen hồi đó cũng nói từ sáng đến tối cái tên tôi nhắc đến nhiều nhất là tên cậu
Đương nhiên còn cả lần đầu tiên cậu thích một cô gái thì thể nào, rồi lần đầu tiên khi cậu kết hôn với cô Bạch là kiểu gì, tôi đều đặt vào mắt..
Có thể nói trên đời này, không có ai hiểu hành trình cuộc đời cậu và những gì cậu trải qua hơn tôi.”
“Nói trọng điểm đi.” Thẩm Đình Thâm thật sự không nghe nổi những lời sến súa của người khác, đặc biệt là Lý Lâm bình thường giống như người máy, lúc nói mấy lời sến súa khiến trái tim Thẩm Đình Thâm chua loét.
“Ừ, tôi nói trọng điểm.” Lý Lâm gật đầu, biết Thẩm Đình Thâm không thích nghe những lời này, “Chính là tôi biết cậu thật lòng thích cô Bạch, cậu và cô Bạch tan tan hợp hợp cùng hai năm rồi, tình cảm giữa hai người mọi người đều nhìn rõ
Tôi cũng cảm thấy cô Bạch thật lòng thích cậu, hơn nữa vừa rồi tôi ở ngoài nghe màn đối thoại giữa hai người, chủ nghĩa đàn ông của cậu hơi thái quá.”
“Chủ nghĩa đàn ông?” Thẩm Đình Thâm nhướng mày cười nhạt, “Thế này gọi là chủ nghĩa đàn ông ư?” “Đương nhiên rồi.” Lý Lâm kiên định gật đầu, “Trong tình cảm, không chỉ đánh đổi mới là biểu hiện của tình yêu, có những lúc đón nhận tình yêu của đối phương cũng là sự bày tỏ cậu yêu cô ấy.”
“Anh làm sao thế? Đột nhiên hóa thân thành thầy hướng dẫn tình yêu của tôi à?” Thẩm Đình Thâm luôn cảm thấy Lý Lâm nói ra lời như vậy cứ là lạ
Tuy hợp lý, nhưng nghe thấy những lời này từ miệng Lý Lâm khiến Thẩm Đình Thâm có một thứ ảo giác không biết có phải anh ta tâm thần phân liệt hay không.
Lý Lâm chép miệng, dù sao đã nói đến đây rồi, anh ta cũng biết Thẩm Đình Thâm sẽ nghiêm túc suy ngẫm về những gì mình nói, “Tóm lại, cậu cứ nghĩ cho kĩ đi, dù là đối với cậu hay đối với công ty thì đều cần đón nhận sự giúp đỡ của cô Bạch
Được rồi, bây giờ đến thời gian tan làm rồi, dù gì công ty cũng không có chuyện gì cần tôi làm, tôi tan làm trước đây.” “Ừm.” Thẩm Đình Thâm rủ mắt làm tiếp việc của mình, nhưng tâm trí lại bắt đầu trở nên không an phận
Không thể không nói con người Lý Lâm chiếm trọng lượng quá nhiều trong cuộc đời Thẩm Đình Thâm.
Cho nên mỗi khi Lý Lâm chuyện trò thân mật như vậy đều sẽ khiến nội tâm Thẩm Đình Thâm không thể bình tĩnh trong một lúc lâu.
Anh cầm bút kí tên soàn soạt lên tài liệu, kí liền tận mấy tờ, như thể vừa bận rộn thì sự không bình tĩnh trong nội tâm sẽ dần dần yên lại
Đợi sau khi anh kí tận mấy cái tên thì bút trong tay Thẩm Đình Thâm đột ngột dừng lại, đôi mày đen thẫm của anh nhíu chặt
Kí tận mấy tờ, chữ kí bên trên đều là tên của Bạch Nhược Y.
“Chết tiệt!” Thẩm Đình Thâm vỗ bút máy trong tay lên bàn “cạch” một tiếng, gọi một cuộc điện thoại cho thư kí bảo cô nàng in lại tài liệu
Chuông vang lên mấy tiếng không có ai nghe máy, bấy giờ Thẩm Đình Thẩm mới nhớ ra nhân viên của Thẩm thị đều tan làm cả rồi
Thẩm Đình Thâm lập tức gác máy, ánh mắt nhìn ông nghe điện thoại màu đỏ, do dự hồi lâu.
Anh lấy di động ra, gọi vào số của Bạch Nhược Y.
Trong tình cảm, đánh đổi và đón nhận đều quan trọng như nhau.