*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Có lúc chỉ đi tới phòng trà nước để rót nước, cô cũng có thể nghe được có mấy người rảnh rỗi đang thảo luận về mình ở trong đó.
“Tôi nói chứ, Phó tổng của chúng ta không có bản lĩnh thật sự gì cả đâu, chỉ dựa vào cái vẻ ngoài mà làm mấy chuyện mờ ám.”
“Đúng đó, cô còn nhớ bộ dạng của cô ta khi lần đầu tiên tới công ty chúng ta không? Còn thề son sắt là nói chuyện bằng thực lực nữa chứ.”
“Cũng không thể nói như vậy đâu, cô ấy thật sự tiếp tục làm công trình trung tâm thương mại mà.” Giọng nói kia rất yếu ớt, không có chút sức mạnh nào, “Cho nên nói về Phó tổng, cô ấy cũng không có bết bát2như thế đâu...”
Đó là giọng của Tiểu Lục. Bạch Nhược Y thở dài một hơi, không thể nghe thêm được nữa, nhìn ly trà trong tay rồi xoay người rời đi. Mà những tiếng bàn luận kia vẫn còn truyền vào tai cô rất rõ ràng, khiến cô dâng trào nỗi khổ sở trong lòng. Cố Thần Trạch mới vừa về đến nhà liền thấy cha mẹ đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách nghiêm trang nhìn mình, không khí vô cùng nghiêm túc.
“Sao vậy ạ?” Cố Thần Trạch vừa cởi áo khoác ra đưa cho người làm, vừa đi tới trước mặt hai người kia.
“Ngồi đi.” Cố Vưu lạnh lùng chỉ vào chỗ trống bên cạnh. Cố Thần Trạch nghe theo lời ông, ngồi ở giữa Cố Vưu với bà Cổ.
“Con đã xem5mấy bài báo hôm nay về Bạch Nhược Y rồi chứ?” Cố Thần Trạch nhíu chặt mày, chậm rãi gật gật đầu: “Con thấy rồi, nhưng mà mấy cái đó đều là tin tức giả mà bên truyền thông đưa ra, không có tính chân thật nào đáng để nói tới.”
Cố Thần Trạch cố gắng hết sức biện luận cho Bạch Nhược Y, nhưng mỗi lần nói thêm một câu giúp cô thì sắc mặt Cố Vưu càng đen hơn.
“Không có lửa làm sao có khói chứ, chẳng lẽ những bức hình kia đều là giả?” Bà Cổ chặn Cố Thần Trạch lại, để cho con trai nhìn mình. Bà Cổ luôn dịu dàng, rất ít khi tức giận, đặc biệt là đối với đứa con trai còn sót lại của mình là Cố6Thần Trạch. Bà Cố hướng về phía Cố Thần Trạch nặng nề thở dài một hơi, “Trạch nhi, không nói dối con, lần trước mẹ đi tìm Bạch Nhược Y. Mẹ bắt nó phải rời khỏi con, con biết nó nói với mẹ cái gì không? Nó bảo mẹ cho nó năm mươi triệu nó mới rời khỏi con, con thử ngẫm lại xem người phụ nữ đó có lòng dạ độc ác như thế nào đi.”
Con người của Cố Thần Trạch bỗng nhiên có rút rồi lại mở to ra, anh ta không dám tin nhìn mẹ mình, “Mẹ đi tìm cô ấy? Thậm chí còn dùng tiền để làm nhục cô ấy? Mẹ làm con quá thất vọng rồi!” Câu nói cuối cùng, Cố Thần Trạch đứng bật dậy rồi thốt ra.
Anh5ta thật sự không ngờ mẹ mình là người như vậy. Cố Thần Trạch nghĩ tới việc cho tới bây giờ mà Bạch Nhược Y vẫn không nói chuyện đó ra, có thể tưởng tượng được một mình cô đã im lặng chịu đựng bao nhiêu uất ức. “Đồ súc sinh, mày mới làm cho chúng tao quá thất vọng đó!” Cố Vưu đứng lên ngay lập tức, chưa nói lời nào đã đánh một cái lên ót của Cố Thần Trạch. “Bốp!” một tiếng, âm thanh trầm đục vang lên trong phòng khách, bà Cổ cũng bối rối. Mặc dù có đôi khi Cố Vưu quá mức tức giận thì sẽ ra tay đánh Cố Thần Trạch, nhưng bà biết mỗi lần ông ấy đánh đều không nặng lắm, chẳng qua là chỉ3dạy bảo sơ sơ mà thôi. Nhưng một cái đánh này, bà Cổ đứng ở trước mặt Cố Thần Trạch nên rõ ràng thấy thân thể anh ta chút nữa đứng không vững, sắp ngã xuống rồi.
Cố Vưu đánh xong nhưng vẫn không thể trút bỏ cơn tức giận trong lòng, ông ta kéo cổ áo của Cố Thần Trạch lại, cương quyết bắt con trai nhìn mình, “Tao nói cho mày biết, không được qua lại với con đàn bà kia nữa. Tạo mặc kệ tin tức trong mấy bài báo đó là thật hay giả, tóm lại danh tiếng của nó kém như vậy, không thể nào vào cửa nhà họ Cô chúng ta.”
Mà tại Cố Thần Trạch vẫn còn đang ong ong, anh ta không thể nghe rõ Cố Vưu đang nói cái gì. Nhưng từ ngũ quan nhăn nhó cùng với ánh mắt gần như phun ra lửa của ông thì anh ta cũng đoán được điều ba mình đang nói, cơ thể Cố Thần Trạch cứng ngắc lui về sau một bước.
Sau đó không hề có dấu hiệu báo trước, anh ta kêu to lên, “Con cầu xin các người, bỏ qua cho con đi, con không muốn bị trói buộc nữa đâu! Con chịu đủ rồi!” Hàng chân mày dày rậm của Cố Vưu nhíu chặt lại, ông ta đưa tay muốn đánh vào mặt Cố Thần Trạch. Vào thời điểm ấy, bà Cố bước lên một bước dài, ôm cơ thể Cố Vưu lui về sau rồi khẽ nói: “Ông muốn đánh chết con trai sao?” Cố Vưu giận đến mức hô hấp cũng không thông, ngực phập phồng kịch liệt, “Loại súc sinh không có tiền đồ này, không đánh chết thì chờ nó làm tôi tức đến chết sao?” “Ba cảm thấy con có khác gì với cái xác không hồn không?” Cố Thần Trạch không chịu yếu thế phản bác lại, “Hai người thật sự cho rằng em gái con chết là do ngoài ý muốn à?” Nhắc tới em gái, gương mặt Cố Vưu với bà Cổ đều cứng đờ, hai người mở mắt thật to nhìn Cố Thần Trạch. Vẻ mặt của Cố Thần Trạch bị thương vô cùng, anh ta kêu to: “Nó bị các người ép đến mức sống mà không thở nổi, nên mới lựa chọn cách rời khỏi thế giới này!” Nói xong, anh ta lập tức bước ra khỏi phòng khách, không muốn nhìn lại cha mẹ thêm lần nào.
Cố Vưu mệt lả cả người ngã ngồi xuống ghế sô pha, bà Cố liên tục vỗ sau lưng ông, giúp ông nhuận khí, “Trạch nhi cũng chỉ nói lẫy mà thôi, ông đừng để trong lòng.” Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng bà đang muốn róc xương lọc thịt Bạch Nhược Y, nếu như không phải vì cô ta thì làm sao Cố Thần Trạch với Cố Vưu lại ra nông nỗi này chứ! Ngày hôm sau, bà Cổ đi thẳng tới công ty, cũng không tới phòng họp chờ Bạch Nhược Y mà trực tiếp ngồi vào chỗ ngồi trong phòng làm việc của cô, hung hăng nhìn chằm chằm vào cửa.
Bạch Nhược Y vừa mới đẩy cửa phòng làm việc thì lập tức thấy ánh mắt gần như phun ra lửa của bà Cổ đang gắt gao nhìn mình. Cô bị dọa sợ đến mức bước chân hơi chậm lại, đến khi phục hồi tinh thần mới đi vào. “Sao bà lại tới đây?” Bạch Nhược Y biết bà Cố không thích mình, lần này tới nhất định cũng không có chuyện gì tốt lành, cho nên cô không khách khí với bà ta nữa.
“Cô là cái đồ hèn hạ không biết xấu hổ, với mấy tin tức được đưa ra ngày hôm qua mà cô vẫn còn mặt mũi tới công ty làm sao?” Bà Cố giống như đã kìm nén mấy lời này đã lâu cho nên khi nói ra cũng không thở gấp chút nào.
Bạch Nhược Y còn chưa mở miệng nói rõ đã nghe tiếng cửa phòng bị người nào đó đẩy mạnh ra. Cô nghiêng đầu nhìn thì liền thấy Cố Thần Trạch đi tới bên cạnh mình, ánh mắt anh dường như đang tỏ ý xin lỗi cô. Sau đó anh nhìn bà Cổ, bất đắc dĩ nói: “Mẹ đừng tới làm ầm ĩ có được không, đừng đến làm phiền Nhược Y nữa!” “Cô xem cô có bản lĩnh bao nhiêu kìa, còn chưa lấy về mà Trạch Nhi đã bảo vệ cô như vậy, ngay cả người mẹ như tôi nó cũng không để vào mắt!” Bà Cô không thèm để ý đến Cố Thần Trạch mà nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Y, “Đúng là đứa con gái không có mẹ dạy từ nhỏ, vì đạt được mục đích mà chẳng chứa thủ đoạn nào, không biết hổ thẹn! Loại người như cổ đừng mơ tưởng vào được cửa nhà tồi!” “Đủ rồi!” Cố Thần Trạch thật sự nghe không lọt nữa, anh ta đau khổ nhìn mẹ mình, “Không được làm nhục cô ấy, cô ấy hoàn toàn không muốn vào cửa nhà chúng ta, cô ấy cũng không phải bạn gái của con!” Vẻ mặt bà Cổ từ kinh ngạc biến thành lúng túng, cuối cùng thẹn quá hóa giận, nhìn Cố Thần Trạch chất vấn: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Cố Thần Trạch lại kể mọi chuyện từ đầu đến cuối: “Vì tránh né chuyện ba mẹ ép đi xem mặt nên con mới nhờ cô ấy giả làm bạn gái!”