*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô cũng không để ý chuyện nhà của Thẩm Đình Thâm, hơn nữa thay vì ngồi chung với Thẩm Thanh Du, Bạch Nhược Y nguyện ý ở riêng với Thẩm phu nhân.
“Vâng, con biết.” Bản thân Bạch Nhược Y không thích ăn, nhưng lúc ăn cơm cùng Thẩm Đình Thám, cô vẫn sẽ theo bản năng làm món này.
Thẩm phu nhân nhớ tới dáng vẻ lúc nhỏ của Thẩm Đình Thâm, nụ cười bên môi vô thức dịu dàng hơn rất nhiều, “Thật ra khi còn bé nó không thích ăn rau dưa, chỉ thích ăn thịt và hải sản các thứ, sau đó bác lừa nó ăn súp lơ, bác nói súp lơ không phải là rau dưa mà là một loại nấm, nó mới ăn.”
“Anh ấy bao3nhiêu tuổi thể, như vậy cũng có thể lừa gạt được anh ấy sao?” Trong nhận thức của Bạch Nhược Y, từ nhỏ Thẩm Đình Thâm đã là thiên tài, sao chuyện súp lơ này cũng có thể lừa gạt được anh vậy? “Ừ, khi bốn năm tuổi là như thế đấy!” Thẩm phu nhân cũng cảm thấy buồn cười, “Bác chỉ là ôm tâm lý thử lừa nó, không ngờ nó lại ăn thật, còn nói với bác đặc biệt thích ăn cái này, sau đó ngày ngày bảo bác làm.” “Bốn năm tuổi? Ha ha ha ha, không thể nào, lúc anh ấy bốn năm tuổi ngốc như vậy sao?” Bạch Nhược Y cũng cười theo, Thẩm Đình Thâm khi còn bé và trong ấn tượng của1cô chênh lệch quá nhiều.
Những tiếng cười như chuông bạc truyền vào tại Thẩm Đình Thâm vừa đi vào phòng bếp, Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược Y và Thẩm phu nhân vui vẻ bên nhau, cũng cười theo, “Hai người đang nói gì đấy? Sao cười vui vẻ như vậy hả?” Thẩm phu nhân cười liếc mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, hắng giọng ho khan một tiếng, bình tĩnh lại, “Ba con nói chuyện với các con xong rồi à?” “Dạ, thời gian cũng không sớm, con đưa Nhược Y trở về đây.” Thẩm Đình Thâm đi tới bên cạnh Bạch Nhược Y, giơ tay lên vuốt ve đầu cô
Bạch Nhược Y nghiêng đầu tránh thoát tay của Thẩm Đình Thâm, bất mãn trừng mắt liếc anh một3cái, nhỏ giọng nói, “Mẹ anh ở đây đó!” “Để Nhược Y ở lại nhà đi, phòng trên lầu ba còn trống.” Thẩm phu nhân và Bạch Nhược Y còn tán gẫu tiếp được, nghĩ thầm dù sao Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y cũng xác định ở bên nhau, ở nhà qua đêm không có vấn đề gì.
“Không được không được.” Bạch Nhược Y liên tục xua tay, “Sáng sớm ngày mai cháu còn phải dậy đi làm, công ty và công ty của Đình Thâm ngược hướng, nếu ở nhà bác qua đêm, ngày mai Đình Thâm đưa cháu đến công ty mất quá nhiều thời gian, bản thân anh ấy cũng phải về công ty, không tiện lắm.”
Thấy Bạch Nhược Y nói rõ ràng đâu3ra đấy, Thẩm phu nhân cũng không tiện giữ lại nữa, cười gật đầu một cái, “Như vậy à, vậy cũng tốt, vậy trên đường các con trở về cẩn thận, rảnh rỗi thì tới tìm bác chơi.” “Sẽ ạ, lần sau cháu nghỉ phép sẽ qua đây tìm bác chơi.” Bạch Nhược Y cười ngọt ngào, mặc dù trước kia Thẩm phu nhân cũng đã làm mẹ chồng của Bạch Nhược Y, nhưng Bạch Nhược Y lại chưa từng chính thức sống chung với bà.
Hôm nay cùng nhau ăn cơm, Bạch Nhược Y có cảm giác đặc biệt tốt
Nghĩ thầm người khó chung sống như Thẩm Thanh Du vậy cũng thích Thẩm phu nhân như thế, rõ ràng Thẩm phu nhân thật sự rất đặc biệt.
“Vậy con đưa9cô ấy trở về trước.” Thẩm Đình Thâm kéo tay Bạch Nhược Y, vừa nói vừa đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới cửa phòng khách, họ liền thấy Thẩm Thanh Du đi tới, “Đình Thâm, hôm nay con ở nhà ngủ đi, ba có một số việc muốn thương lượng với con.”
“Dạ, con đưa Nhược Y về nhà trước.”
“Để nó ở đây qua đêm không được sao?” Thẩm Thanh Du không cảm xúc hỏi
Có thể nghe được câu này từ trong miệng Thẩm Thanh Du thật sự làm cho Bạch Nhược Y hơi hoảng, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề gì
“Ngày mai cô ấy phải đi làm, không thuận tiện.” Thẩm Đình Thâm nói lại ngắn gọn lời giải thích vừa rồi của Bạch Nhược Y với Thẩm phu nhân một lần nữa.
Thẩm Thanh Du khẽ ừ một tiếng, sau đó chân mày hơi nhíu lại, “Nhưng bây giờ ba có chuyện muốn nói với con.”
“Vậy em tự lái xe về.” Bạch Nhược Y thức thời mở miệng nói, nói xong liền đưa tay về phía Thẩm Đình Thâm đòi chìa khóa
“Đã trễ thế này, một mình em lái xe trở về sẽ không an toàn.” Chân mày Thẩm Đình Thâm cũng nhíu lại, không yên tâm để cho Bạch Nhược Y một mình lái xe trở về, từ nhà đến khu vực thành thị có hơi xa
Vừa khéo, Thẩm Đình Vũ từ lầu hai đi xuống, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Du, “Ba, con còn muốn trở lại công ty kiểm tra thử game online, con đi về trước đây.”
“Ừ, cẩn thận một chút là được.” Thẩm Thanh Du có chuyện muốn nói với Thẩm Đình Thâm, cho nên Thẩm Đình Vũ muốn đi về ông không có ý kiến gì, “Đúng rồi, đúng lúc con thuận tiện đưa Bạch Nhược Y một đoạn đi.” Nghe nói như thế, Thẩm Đình Vũ và Bạch Nhược Y liếc mắt nhìn nhau, họ có thể nhận ra sự kháng cự từ trong mắt đối phương
“Thôi bỏ đi, để cậu ta đưa Nhược Y về, còn không bằng con để cho Nhược Y tự mình lái xe.” Thẩm Định Thâm luôn không chào đón Thẩm Đình Vũ, huống chi một năm trước Thẩm Đình Vũ còn từng có ý định với Bạch Nhược Y.
“Bạch Nhược Y là một cô gái, buổi tối lái xe đúng là không an toàn, hơn nữa đi đường cũng phải hơn nửa tiếng, để Đình Vũ đưa một đoạn thì thế nào?” Thẩm Thanh Du không biết ân oán giữa bọn họ, chỉ là tự mình cảm thấy phương án Thẩm Đình Vũ đưa Bạch Nhược Y về là tốt nhất.
Thẩm Đình Thâm vẫn muốn từ chối, nhướng mày, mở miệng muốn phản bác, “Nhưng...” “Được rồi, em và Thẩm Đình Vũ về cùng cũng được.” Bạch Nhược Y cười kéo Thẩm Đình Thâm, nghĩ thầm thật khó khăn làm cho thái độ của Thẩm Thanh Du đối với mình chuyển biến tốt, không muốn để cho Thẩm Đình Thâm vì mình lại cãi nhau với Thẩm Thanh Du, hơn nữa cũng không có chuyện gì lớn.
“Ừ, dù sao cũng gần.” Thẩm Đình Vũ cũng thức thời tiếp lời, “Vậy chúng con đi trước.” Bạch Nhược Y nở một nụ cười dịu dàng với Thẩm Đình Thâm, ý bảo Thẩm Đình Thâm yên tâm đi.
Lông mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm vẫn nhíu chặt, lo lắng nhìn Bạch Nhược Y đi theo Thẩm Đình Vũ lên xe.
“Thắt chặt dây an toàn.” Khoé môi Thẩm Đình Vũ nhếch lên nụ cười lưu manh, “Tôi lái xe như thế nào cô cũng biết rồi, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn tôi cũng không chịu trách nhiệm.”
Bạch Nhược Y vừa thắt chặt dây an toàn, vừa tức giận nhìn lướt qua Thẩm Đình Vũ, “Anh ở trước mặt ba thì một kiểu, ở bên ngoài lại một kiểu.” “Hừ.” Thẩm Đình Vũ cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm
Hệ thống sưởi ấm bên trong xe rất tốt, hai người đều không muốn nói chuyện với đối phương
Lại là ban đêm, xe trên đường cũng không nhiều, cho nên Bạch Nhược Y ngồi ở vị trí kế bên tài xế, rất nhanh thì mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ngay khi đôi mắt của cô nặng nề khép lại, Thẩm Đình Vũ đột nhiên mở miệng cười phá vỡ yên tĩnh, “Cô lại dám ngủ ở trong xe của tôi, không sợ tôi làm gì cô sao?”