*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong phòng họp, Thẩm Đình Thâm ngồi ở vị trí chính giữa, Thẩm Đình Vũ ngồi bên cạnh, bên kia còn có Lý Lâm.
Lại theo thứ tự xếp chỗ, còn có các giám đốc bộ phận, trưởng phòng, tổ trưởng,..
“Trưởng phòng nghiên cứu phát triển sao còn chưa đến?” Trần Học Hạo ngồi dưới Thẩm Đình Vũ lên tiếng, dáng vẻ có hơi lo lắng: “Chiều qua không phải đã nói hôm nay phải họp sao?” Cuộc họp lần này chính là tổng kết về hạng mục vận hành lúc trước, tất cả hạng mục đều đang vận sức chờ phát động, chỉ cần buổi họp hôm nay xác nhận không có vấn đề gì, bộ phận tuyên truyền bên kia sẽ phải bắt đầu làm quảng cáo đi tuyên truyền khắp nơi3rồi.
“Cậu đến bộ phận nghiên cứu phát triển xem thử đi.” Lông mày Thẩm Đình Vũ cũng nhíu lại, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an, giống như hạng mục lần này cũng sẽ xảy ra vấn đề gì đó như trước.
Nhưng trước đó Thẩm Thanh Du đã nói, trưởng bối trong gia tộc đã không thể nhận thêm bất kỳ vấn đề gì phát sinh trong công ty nữa, nếu không địa vị cả nhà Thẩm Thanh Du trong Thẩm thì sẽ bị kéo xuống
“Được.” Trần Học Hạo cũng đang có ý này, nghe lời Thẩm Đình Vũ nói bèn lập tức đứng lên đi ra ngoài
Gã đi rất nhanh, nếu không phải vì trong công ty còn có nhân viên khác, Trần Học Hạo đã sớm chạy đi rồi
Lúc1đến bộ phận nghiên cứu phát triển, gã nhìn thấy các nhân viên khác vẫn đang làm việc bình thường, Trần Học Hạo đi đến trước mặt nhân viên hỏi: “Trưởng phòng của mấy người đâu?” “A? Trưởng phòng...” Nhân viên mang cặp kính dày, trong mắt không có chút ánh sáng nào, lộ ra vẻ đờ đẫn: “Tôi không biết, hôm nay còn chưa gặp ông ấy, không phải ông ấy đã đi họp rồi sao?” Trần Học Hạo nghiêm mặt, biết rõ hỏi những nhân viên này cũng không biết được gì, nên không bằng chính mình tự đến phòng làm việc của trưởng phòng cho xong
Cửa phòng đã khóa, Trần Học Hạo đứng ở trước gõ cửa: “Trưởng phòng Lưu, ông có trong đó không? Buổi họp bắt đầu rồi,3mọi người đều đang đợi ông đó.” Trong phòng không có ai đáp lại Trần Học Hạo, ngược lại lại thu hút thư ký đi tới
“Anh Trần.” Thư ký mặc bộ đồng phục nữ văn phòng, trong tay ôm ít tài liệu, ánh mắt khi nhìn Trần Học Hạo có chút né tránh.
“Trưởng phòng Lưu của các người đâu?” Trần Học Hạo hỏi thẳng.
“Ông ta...” Thư ký né ánh mắt, không dám nhìn thẳng Trần Học Hạo: “Có lẽ ông ấy đã từ chức rồi.”
“Từ chức?” Trần Học Hạo trừng mắt, vừa vội vừa sợ nắm lấy tay thư ký: “Bây giờ Trưởng phòng Lưu đã từ chức rồi sao? Làm trò gì thế? Hiện tại ông ta có thể nghỉ việc à, ông ta ở đâu?” Trưởng phòng Lưu đang cầm trong3tay con chip vận hành của hạng mục thương mại điện tử, tài liệu cùng trình tự đều nằm trên tay một mình ông ta
Bởi vì Trưởng phòng Lưu đã làm việc ở công ty rất nhiều năm rồi, lúc trước khi Thẩm Thanh Du còn trẻ tiếp quản công ty, Trưởng phòng Lưu đã có ở đó nên được những vị ngồi trên cao kia cực kỳ tin tưởng.
Nhưng hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị tương đối ổn thỏa, tuyệt đối không thể thiếu con chip vận hành này được.
Nếu Trưởng phòng Lưu rời khỏi, con chip vận hành kia ai quản còn chưa nói, quan trọng hơn là Trưởng phòng Lưu có cầm nó đi nơi khác hay không
“Tôi..
tôi không biết!” Thư ký càng lúc càng sợ hãi, gần đây9cô ấy nhìn thấy trạng thái tinh thần của Trưởng phòng Lưu không được tốt lắm, hôm qua lúc đưa cà phê cho ông ta, còn khiến Trưởng phòng Lưu sợ đến nỗi trốn xuống gầm bàn.
Hôm nay họp, đã sớm không thấy Trưởng phòng Lưu đến
Thư ký cũng đã làm việc với ông ta không ít năm rồi, trực giác nói với thư ký rằng có lẽ, Trưởng phòng Lưu đã làm mất con chip vận hành quan trọng của công ty
Trần Học Hạo híp mắt lại, phản ứng của thư ký quá kì lạ, bàn tay nắm lấy tay thư ký lại thêm dùng lực, như muốn bóp nát cổ tay cô ấy: “Vậy cô biết cái gì? Nói mau!”
“Đau..
đau! Anh Trần đừng dùng sức như vậy chứ.” Đôi mi thanh tú của thư ký nhíu lại, cô ta muốn tránh thoát khỏi tay Trần Học Hạo: “Anh buông tay tôi ra trước đi!”
“Cô nói hay không?” Ngày thường Trần Học Hạo cũng thuộc loại người thương hương tiếc ngọc, nhưng giờ công ty Thẩm thị đang ở trạng thái gì gã biết rất rõ, nên gã không thể quan tâm đến việc thư ký là một cô gái được nữa
“Tôi nói tôi nói mà, anh bỏ tay tôi ra trước đi.” Cả người thư ký đều co lại, nếu để Trần Học Hạo lại nắm chặt nữa, cánh tay cô ấy có lẽ vài ngày tới không thể cầm bút được
Nghe vậy, Trần Học Hạo mới thả lỏng tay, nhìn chằm chằm thư ký
Thư kí khẽ cử động cổ tay mình, bỏ suy nghĩ nhặt khăn tay rơi trên đất, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mấy ngày nay tôi phát hiện Trưởng phòng Lưu có điểm là lạ, nếu tôi đoán không sai, thì có lẽ ông ấy đã làm mất chip vận hành rồi.” “Cái gì? Làm mất chip vận hành?” Ánh mắt Trần Học Hạo trừng lớn, đồ quan trọng như vậy mà lại làm mất, việc làm ăn của công ty Thẩm thị lại sắp đứt đoạn nữa sao? Không chờ thư ký mở miệng nói tiếp, Trần Học Hạo chạy ra khỏi phòng không ngoảnh đầu lại, vẻ mặt bối rối chạy đến bên cạnh Thẩm Đình Vũ, nói nhỏ chuyện vừa xảy ra bên tai cậu ta
Gương mặt Thẩm Đình Vũ thoáng cái liền trắng bệch, cả người cậu ta đều run rẩy: “Mọi người làm việc trước đi, buổi họp trì hoãn vài ngày, Trưởng phòng Lưu nói bộ phận nghiên cứu phát triển có chút lỗi nhỏ phải xử lý.” “À.” Những giám đốc và trưởng phòng kia đều nghe lời rời khỏi phòng họp
Chỉ có Thẩm Đình Thâm và Lý Lâm đều ngồi ở chỗ cũ
Sắc mặt Thẩm Đình Thâm không tốt, những lời Thẩm Đình Vũ vừa nói, tất nhiên anh không hề tin: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
“Trưởng phòng Lưu từ chức rồi.” Trần Học Hạo nói trước, vẻ mặt bối rối nói thêm: “Nghe thư ký ông ta nói thì hình như ông ta đã làm mất chip vận hành rồi! Cái này nên làm sao bây giờ?”
Nghe được tin này, yết hầu Thẩm Định Thâm co giật, Anh còn chưa mở miệng nói gì, Lý Lâm đã đứng lên trước: “Tôi sẽ đi thẳng đến nhà Trưởng phòng Lưu tìm ông ta.” “Ừm.” Thẩm Đình Thâm trầm giọng đáp, Lý Lâm bèn nhanh chóng rời khỏi công ty
“Chip vận hành là do anh Nhan làm, để tôi hỏi anh ta xem có còn cái khác hay không.” Phản ứng đầu tiên của Thẩm Đình Vũ chính là lấy được chip vận hành về
Nói xong, Thẩm Đình Vũ liền bấm máy gọi cho Nhan Như Ngọc Điện thoại vừa kết nối, cậu ta đã trực tiếp hỏi Nhan Như Ngọc còn có chip vận hành nào nữa không
Giọng Nhan Như Ngọc qua điện thoại vẫn y như cũ, là kiểu còn chưa tỉnh ngủ: “Anh Thẩm, chip vận hành rất khó làm đấy, tôi mất hai năm cũng chỉ có thể làm ra 2 cái
Hơn nữa giá cả chip vận hành cũng rất đắt, anh cũng biết mà, bây giờ anh còn hỏi tôi có cái thứ hai hay không...”
“Anh vừa mới nói hai năm anh làm ra hai cái!” Thẩm Đình Vũ chỉ nghe vào câu này: “Còn một cái bán cho tôi đi! Tôi chuyển khoản cho anh!”
Tiền vốn vận hành hiện tại trong công ty, còn có hơn mười tỷ trong tay Bạch Nhược Y, có thể mua về được rồi.