*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Có ý gì?” Thẩm Đình Vũ càng ngày càng khó chịu với Nhan Như Ngọc, thế nhưng đối với Nhan Như Ngọc mà nói, việc này lại không hề ảnh hưởng gì đến mình
“Sao vậy, chip vận hành ở công ty các người không phải là mất rồi chứ?” Nhan Như Ngọc đã biết còn cố hỏi, Trưởng phòng Lưu cầm chip vận hành rồi bỏ đi, chính là làm theo chỉ đạo của Đào Nguyệt
Thẩm Đình Vũ không trả lời Nhan Như Ngọc mà hỏi thẳng: “Chip vận hành còn lại đang ở thành phố H này sao?” “Đương nhiên là ở đây.” Nhan Như Ngọc trả lời cậu ta: “Nếu không phải do người ở thành phố H mua, tôi cũng đâu cần phải ở lại thành phố H này lâu như vậy làm gì?”3Chỉ với một chip vận hành bán cho Thẩm thị, còn chưa đủ để Nhan Như Ngọc phải đến thành phố H ở lại.
“Là công ty nào?” Trong lòng Thẩm Đình Vũ đã có ý định, nếu không tìm Trưởng phòng Lưu về được, vậy cậu ta sẽ trực tiếp đi mua chip vận hành thứ hai về.
“Trong tay Cố gia.” Thẩm Đình Vũ cúp điện thoại xong bèn nhìn sang Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm ngồi ở vị trí chính giữa, vẫn luôn không nói gì, cũng không lộ ra cảm xúc gì
Anh rũ tầm mắt, lông mi dài và dày che kín, khiến khuôn mặt điển trai kia có phần u ám
“Anh Nhan kia tên đầy đủ là gì?” Mặc dù Thẩm Đình Thâm nói muốn tiếp quản hạng mục trên tay Thẩm Đình Vũ,1theo lý mà nói nên đi gặp mặt Đào Nguyệt và Nhan Như Ngọc một lần
Nhưng trong công ty lại liên tục xảy ra chuyện, khiến Thẩm Đình Thâm không thể thoát ra được
Hơn nữa chữ ký của Nhan Như Ngọc trên các tài liệu trong công ty đều toàn bằng tên tiếng Anh, vì vậy Thẩm Đình Thâm không hề liên tưởng đến anh Nhan hợp tác với họ, lại chính là Nhan Như Ngọc ở đối diện nhà Bạch Nhược Y
Chỉ có điều mới nãy nghe tiếng nói chuyện qua điện thoại với Thẩm Đình Vũ, anh lại cảm thấy nghe rất quen tai.
Thẩm Đình Vũ nhíu mày, nghĩ thầm vấn đề bây giờ là làm sao để lấy về được chip vận hành thứ hai mới đúng, sao bây giờ Thẩm Đình Thâm lại3bắt đầu quan tâm đến tên đầy đủ của Nhan Như Ngọc chứ
Dù nghi hoặc, nhưng Thẩm Đình Vũ vẫn trả lời chi tiết Thẩm Đình Thâm: “Nhan Như Ngọc.”
Thẩm Đình Thâm nghe được cái tên này, mới dần nhìn lên, đôi mắt đen nhánh như một vũng nước đọng, không hề có bất kì gợn sóng nào: “Cậu ta không phải loại người tốt lành gì, tôi nghĩ chuyện xảy ra liên tiếp ở công ty đều do một tay cậu ta lên kế hoạch đấy.”
“Sao lại nói thế? Anh quen anh ta à?” Mặc dù Thẩm Đình Vũ biết Nhan Như Ngọc không phải người lương thiện gì, nhưng mà hợp tác đôi bên ở đây, dù sao Nhan Như Ngọc cũng không thể qua mặt mình làm gì với hạng mục của mình được.
Vì3vậy Thẩm Đình Vũ cũng không hề nghĩ tới Nhan Như Ngọc chính là người tạo ra những nguy cơ liên tiếp cho công ty, chẳng qua chỉ cảm thấy người này có tính cách không được tốt lắm.
Thẩm Đình Thâm có chút tự trách, trách mình khi nghe được mấy chữ anh Nhan này, phản ứng đầu tiên lại không nghĩ đến Nhan Như Ngọc
Nếu có thể sớm phát hiện ra điểm này, công ty cũng không bị Nhan Như Ngọc dắt mũi, cũng không đến mức lâm vào tình trạng hiện tại, giờ phát hiện ra thì mọi thứ đã quá muộn rồi
“Được rồi, hiện tại có thảo luận những thứ này cũng đã quá muộn, cậu ta nói còn một chip vận hành nữa trong tay Cố gia sao?” Thẩm Đình Thâm nói lại9chủ đề lúc trước, hiện tại đã bước vào tình thế do Nhan Như Ngọc sắp xếp, ngoại trừ cố gắng cứu vãn Thẩm thị ra, anh cũng không còn cách nào khác.
Còn một vấn đề nữa, nếu những người trong Hội đồng quản trị của công ty biết được tin tức này, thì rất có thể Thẩm Định Thâm và Thẩm Đình Vũ không còn đủ tư cách ngồi trên vị trí này nữa
“Ừm.” Thẩm Đình Vũ cũng bình tĩnh đáp, trong thời gian này, khí chất trên người Thẩm Đình Vũ đã trở nên thành thục hơn rất nhiều
Có lẽ là do gặp trắc trở khiến người ta trưởng thành nhanh hơn
Nếu chip vận hành nằm trong tay các công ty khác, Thẩm Đình Vũ còn nắm chắc có thể dùng giá cao để mua về.
Nhưng lại là trong tay Cổ gia - công ty đứng thứ hạng cao trong giới kinh doanh thành phố H hiện giờ, bọn họ muốn phát triển việc kinh doanh trên mạng là điều có thể nghĩ đến.
Hơn nữa chip vận hành trong tay Cố gia, cũng là thứ tạo ra lợi ích lớn nhất cho công ty họ
Với lợi nhuận này, có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua về được
“Tôi đi tìm chú Cổ nói chuyện một chút.” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm mang vẻ chán nản, đôi mắt anh ảm đạm không có ánh sáng, thậm chí nhìn không thấy tiêu cự đầu
Bởi vì Thẩm Đình Thâm biết rõ cơ hội thành công của biện pháp này thật sự là quá xa vời: “Cậu ở công ty đi, đừng cho mấy người trong Hội đồng biết được việc về chip vận hành, nếu không Thẩm thì sẽ không còn là Thẩm thị của chúng ta nữa rồi.”
“Được.” Thẩm Đình Vũ gật đầu, hiện tại thứ cậu ta có thể làm, cũng chỉ có vài việc này
Lúc Thẩm Đình Thâm đến Cố gia, lễ tân trước cửa thậm chí còn hỏi anh: “Anh có hẹn trước hay không?” Trước khi Thẩm Đình Thâm đáp lời, có một giọng nam truyền tới: “Anh ta là Thẩm Đình Thâm cô không biết hay sao? Còn hỏi anh ta có hẹn trước hay không!” “Giám đốc.” Lễ tân nhỏ giọng chào người đang đi tới
Cố Thần Trạch bất mãn trừng mắt cô lễ tân kia, sau đó đi tới vỗ vai Thẩm Đình Thâm theo thói quen: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến tìm mình thế? Chuyện của công ty đỡ hơn chút nào chưa?”
Nói xong, Cố Thần Trạch liền dẫn Thẩm Đình Thâm đến phòng làm việc của mình, trong lòng cũng rõ chắc hẳn Thẩm Đình Thâm có chuyện muốn nhờ, nên mới đích thân đến Cố gia.
“Công ty không thể nào tốt được.” Thẩm Đình Thâm ngồi đối diện Cố Thần Trạch, không còn vẻ cao ngạo như lúc trước nữa, mà cả người đều tản mát ra vẻ sa sút tinh thần cùng trầm mặc
Không thể không nói rằng khả năng chịu đựng của Thẩm Đình Thâm so với sự tưởng tượng của mọi người lại thấp như vậy, nội tâm anh thật sự rất yếu đuối.
“Không sao đâu, nhất định sẽ khá hơn thôi.” Cố Thần Trạch ngồi xuống cạnh Thẩm Đình Thâm, nghĩ xem nên làm gì để an ủi anh.
“Tôi tới đây là để tìm ba cậu, có thể dẫn tôi đi gặp chú được không?” Thẩm Đình Thâm dùng giọng điệu nhờ vả: “Dù sao tôi cũng không có hẹn trước.”
“Cậu không cần như vậy, Thẩm Đình Thâm, chúng ta là bạn tốt
Dù cậu không có thân phận Tổng giám đốc đi nữa, nếu cậu muốn gặp ba tôi thì cũng không cần hẹn trước!” Cố Thần Trạch dùng vẻ mặt chân thành nói với Thẩm Định Thâm: “Tôi thật sự không nhìn nối dáng vẻ này của cậu, chẳng thà nhìn thấy dáng vẻ khó chịu thường ngày của cậu còn hơn.”
Thẩm Đình Thâm cười khẽ, ít nhất đối với anh lúc này mà nói, có thể làm bạn thân của Cố Thần Trạch, coi như là vận may của anh.
“Đi thôi, có lẽ ba tôi đang trong phòng làm việc, chúng ta cứ qua đó đi.” Cố Thần Trạch đứng lên, biết rõ nguy cơ của công ty Thẩm thị
Mặc dù anh ta có không ít lời muốn nói với Thẩm Đình Thâm, nhưng quan trọng vẫn là nên để Thẩm Đình Thâm xử lý xong chuyện công ty trước rồi nói sau vậy
“Được.” Thẩm Đình Thâm đi cùng Cố Thần Trạch tới phòng làm việc của Cố Vưu, trong lòng cũng hiểu rõ kết quả là gì
Mọi việc đành nghe theo số trời vậy.