Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 571: Thời cuộc đã định



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng giờ đây, Cố Thần Trạch quá thất vọng về Cổ Vưu, anh ta nói với giọng bất đắc dĩ xen lẫn mất mát: “Lẽ ra khi biết Nhan Như Ngọc hại Thẩm thị, ba nên nói cho họ hay chứ? Tại sao phải trơ mắt nhìn họ rơi vào tình cảnh này? Đã vậy còn tiện tay hại cho một phen?” “Thần Trạch.” Hôm nay Cố Vưu đặc biệt nói những lời này cho con trai nghe, thứ nhất là muốn Cố Thần Trạch dù thất vọng nhưng cuối cùng cũng sẽ đứng về phía mình, thứ hai là anh ta có thể sớm tiếp thu một chút về giới thương mại: “Đương nhiên ba biết Thẩm Đình Thâm là bạn tốt nhất của con, ngay từ đầu ba đã thích thằng bé ấy, cậu ta có khả năng trời phú và năng lực rất mạnh trong kinh3doanh

Nhưng làm ăn với nhau không có tình cảm con à, nếu Thẩm thị không thất bại thì đến bao giờ Cô thị mới có thể đứng đầu thành phố Hồ”

Cố Thần Trạch vẫn không tán thành cách nói của Cổ Vưu

Vừa rồi ông ta từ chối lời cầu xin của Thẩm Đình Thâm, Cố Thần Trạch không nhận ra rằng ba mình chẳng muốn giúp Thẩm thị; hơn nữa còn câu nói mà ông ta dành cho Thấm Đình Thâm - Cô Vưu là Chủ tịch công ty, ông ta không nhất thiết phải dùng tương lai công ty để giúp Thấm thị.

Những Cố Thần Trạch không thể chấp nhận việc ba mình hãm hại Thẩm thị để công ty đạt được mục tiêu

“Ba dựa vào cách đó để ngồi trên đỉnh thành phố H, lương tâm ba không cắn rứt à?” Cố Thần Trạch dùng lời lẽ1chính nghĩa hàng chỉ trích Cổ Vưu

Cổ Vưu không muốn thấy anh ta thế này

Ông ta quản lý công ty nhiều năm, Cố Thần Trạch tiếp nhận là chuyện sớm muộn thôi

Nhưng lòng dạ anh ta quá đàn bà, trong công việc cứ xen lẫn tình cảm riêng tư, người như vậy làm sao nên nghiệp lớn?

“Lương tâm?” Cổ Vưu cười lạnh: “Thứ nhất, ba không cố ý hại Thẩm thị; thứ hai, từ trước đến nay giới thương mại vốn không có lương tâm gì đâu

Ngay cả bạn tốt Thẩm Đình Thâm của con, trước kia vì muốn phát triển mạnh Thẩm thị nên làm biết bao chuyện xấu sau lưng, con biết được bao nhiêu hả? Khi con cho rằng trên đời này đa phần là người tốt thì người ta đang liều mạng tính kể con đó.”

“Ba bớt nói mấy chuyện này đi, ít ra Thẩm3Đình Thâm chưa từng muốn tính kể con!” Cố Thần Trạch tức giận kêu lên, anh ta không muốn gây gổ với ba trong phòng làm việc nhưng chẳng thể nào khống chế được cảm xúc: “Ba làm Con thấy sợ hãi thật đây! Con chưa từng nghĩ ba mình lại là kẻ đê tiện bỉ ổi không từ thủ đoạn nào như vậy.”

“Chú ý lời ăn tiếng nói!” Ánh mắt Cổ Vưu giận dữ: “Bây giờ con cảm thấy ba đê tiện bỉ ổi ra sao cũng được, đợi con trưởng thành rồi sẽ hiểu tất cả những gì ba làm cho con.” “Thế ư? Nếu con trưởng thành giống ba, con thà rằng cả đời này mình không trưởng thành nổi.” Cố Thần Trạch lên tiếng rồi liếc nhìn Cố Vưu, vừa nói xong anh ta đã muốn rời khỏi phòng làm việc này

“Dù con nghĩ thế3nào.” Cố Vưu nhìn theo bóng lưng con trai và nói: “Bây giờ thời cuộc Thẩm thị đã định, bọn họ không qua được ải này, Thẩm thị có tốt hơn đi nữa cũng không vùng dậy nổi.” “Chẳng phải như ba mong muốn sao?” Cố Thần Trạch vừa sải bước nhanh tới cửa phòng làm việc, vừa ra sức đẩy cửa

Như Cố Vưu đã nói, Thẩm thị thật sự không qua nổi ải này.

Khi Lý Lâm đến nhà Trưởng phòng Lưu thì phát hiện cả nhà ông ta đã di cư ra nước ngoài, hoàn toàn không thấy tăm hơi chứ đừng nói đến tung tích của chip vận hành.

Các trưởng bối trong gia tộc họ Thẩm đã biết chuyện chip vận hành biến mất

Ngày hôm đó, họ gọi tất cả đống sự tới công ty, ngay cả Thẩm Thanh Du cũng phải đến.

“Thanh Du, trước đó chúng9tôi đã nghe theo chú

Nếu công ty tiếp tục xảy ra chuyện, nhà chú phải nhường chiếc ghế Tổng giám đốc lại.” Thẩm Lạc ngồi dưới Thẩm Thanh Du, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn ông ta.

Trong mắt họ, có vẻ như Thẩm thị xuất hiện nguy cơ cũng chẳng quan trọng, quan trọng là phải đuổi ba cha con Thẩm Thanh Du ra khỏi công ty

Thẩm Thanh Du bình tĩnh đưa mắt nhìn Thẩm Đình Thâm và Thẩm Đình Vũ bên kia, nơi đáy mắt đầy vẻ mất mát nói không nên lời xen lẫn bất đắc dĩ.

Trái lại, Thẩm Đình Thâm bình tĩnh hơn rất nhiều, anh ngồi trên ghế chẳng nói lời nào

Nhưng Thẩm Đình Vũ thì đã nắm chặt tay thành nắm đấm dưới bàn, ánh mắt thể hiện sự không cam lòng

Người trong phòng họp chưa từng nhiều như vậy, Thẩm Thanh Du cảm thấy quá nhiều ánh mắt đang rơi vào mình

Chúng giống như mang theo ánh kiểm sắc nhọn và đâm xuyên qua cơ thể ông ta.

Bọn họ đợi ông ta trả lời, chẳng khác nào đang chờ một vương triều ngã xuống

“Được, chúng tôi nhường lại.” Thẩm Thanh Du lạnh nhạt giải quyết, trước đó mình đã đồng ý với họ, tất nhiên nói được làm được.

Nghe ông ta trả lời như vậy, Thẩm Đình Thâm nhắm nghiền mắt

Cảm giác mệt mỏi tuyệt vọng như thủy triều dần vây lấy anh, anh không còn nghe rõ mấy người lớn đó nói gì nữa, không nhìn thấy sắc mặt của nhiều bậc cha chú bên cạnh mình ra sao.

Khoảnh khắc ấy, máu trên người anh chảy cực kỳ chậm, cảm giác tê dại lan khắp tay chân xương cốt từng đợt một

Có lẽ bọn họ đều không biết doanh nghiệp Thẩm thị có ý nghĩa thế nào với anh

Đó là mọi nỗ lực và cố chấp thời niên thiếu, là tất cả danh dự và tuổi trẻ, hơn nữa còn là hết thảy tâm huyết và khát vọng tương lai của Thẩm Đình Thâm.

Không có Thẩm Đình Thâm thì sẽ không có Thẩm thị ngày hôm nay, không có Thẩm thị tức là không có anh ngày hôm nay

Tòa cao ốc Thẩm thị đứng sừng sững ở vị trí tốt nhất tại trung tâm thành phố H, đồng thời là biểu tượng độc đáo nhất trong số các cao ốc thuộc thành phố này

Đó đều là công lao của Thẩm Đình Thâm, là tâm huyết, thanh xuân, ý nghĩa cuộc đời anh

Bây giờ anh biết mình sắp mất Thẩm thị, dù hiện tại doanh nghiệp ấy không còn là Thẩm thị dồi dào sức sống ngày trước mà đã thành nơi hoang tàn, bất cứ lúc nào cũng có thể tuyên bố phá sản.

Nỗi đau tan lòng nát dạ dần dần lan lên đầu anh, anh ngước đôi mắt đen thẫm

Ánh mắt lướt qua đám đông sự trước mặt để ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ bằng kính

Bên ngoài là thành phố H được ca ngợi đế quốc thương mại, nhưng anh không còn tư cách đứng đây để ngắm quanh cảnh ấy nữa

“Vậy ai sẽ ngồi ghế Tổng giám đốc này?” Thẩm Thanh Du thảo luận vấn đề thực tế với các trưởng bởi trong gia tộc, sau đó còn nói một câu: “Vấn đề của công ty do ai giải quyết?” Nhưng chưa kịp nói ra miệng, Thẩm Lạc đã cắt ngang lời ông ta: “Tất nhiên là nhờ người có thể giải quyết nguy cơ của Thẩm thị tới ngồi ghế Tổng giám đốc.”

“Người nào giải quyết được?” Thẩm Thanh Du nhíu mày, không rõ ý Thẩm Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.