*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nghe được lời Lộ Trạch nói, Thẩm Đình Thâm nhíu mày: “Vậy em có cách nào để thời gian thi hành án của cậu ta ngắn lại chút không?” “Thẩm Đình Thâm.” Lộ Trạch cao giọng gọi tên anh: “Làm người không thể như anh có biết không? Anh có biết là em chỉ nói miệng thôi thì không phải chuyện gì khó, nhưng âm thầm giảm thời gian thi hành án từ 10 năm thành 3 năm đã là cực hạn rồi, hiếu không?”
“Được.” Thẩm Đình Thâm lập tức đổi giọng, biết là mình có chút quá đáng: “Tôi biết mới tối qua thông báo cho em việc này, để em đi suốt đêm tới đây, còn bắt em nghĩ cách giải quyết, đúng là đã làm khó em rồi
Lần này em giúp tôi, tôi sẽ ghi nhớ,3có cơ hội sẽ báo đáp thật tốt.”
“Báo đáp thật tốt.” Lộ Trạch cười hì hì, ánh mắt cong thành hình lưỡi liềm, lộ ra vài phần ngây thơ của thiếu nữ: “Vậy anh lấy thân báo đáp được không?” Xe đột nhiên chạy nghiêng qua chút rồi dừng lại
Đúng lúc Lộ Trạch hoảng sợ, muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, thì thấy Thẩm Đình Thâm mở cửa xe
Anh đứng bên ngoài, làm tư thế mời: “Đã đến.” Lúc này Lộ Trạch mới nhìn thấy là đã đến cửa Cục Cảnh sát rồi, trong lòng âm thầm nghĩ, từ sân bay đi ra sao lại đến Cục Cảnh sát nhanh vậy chứ
Hai người mới nói được có mấy câu thôi! Lộ Trạch hậm hực liếc mắt, xuống xe, cùng Thẩm Đình Thâm đi vào Cục Cảnh sát
“Anh phải1nhớ kỹ là bảo đáp em thật tốt đấy nhé.” Lộ Trạch dí dỏm nháy mắt với Thẩm Đình Thâm, một giây sau cô ta liền trở nên nghiêm túc hơn.
Cả người đều tỏa ra khí chất nghiêm trang, dáng người cao 1mét 7, chân mang đôi giày cao gót gần 10 cm
Chỉ với dáng người cao ráo kia đã khiến cô ta thu hút ánh mắt của nhiều người
Thẩm Đình Vũ ngồi trong phòng thẩm vấn không nói câu nào, hôm qua còn nói vài câu, nhưng chỉ chịu nói lúc đó đã xảy ra chuyện gì
Hôm nay một câu cậu ta cũng không nói, ngay cả khi Thẩm Thanh Du hỏi, cậu ta cũng không phản ứng
Giống như mặc kệ kiểu trừng phạt là gì, cậu ta đều có thể thản nhiên tiếp nhận.
Tra hỏi khoảng 23tiếng, bên ngoài Cục Cảnh sát còn rất yên tĩnh.
Chỉ nghe tiếng mấy người cảnh sát chào hỏi nhau khi gặp mặt, đột nhiên có một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh này.
Người đến mặc váy dài, bên ngoài khoác chiếc áo màu xám nhạt, mái tóc dài như rong biển khiến cô ta trông như người đẹp bước ra từ tranh vẽ.
Chỉ là gương mặt xinh đẹp kia, lúc này lại đang thở nhẹ ra một hơi.
Cảnh sát trực ban đi lên trước, đánh giá Bạch Nhược Y: “Thưa cô, cố xảy ra chuyện gì rồi, đến báo án sao? Đến bên này, tôi giúp cố đăng kí.” Nói xong, họ giơ tay làm từ thể mời, ý bảo Bạch Nhược Y qua bên kia ngồi xuống
Bạch Nhược Y mấp3máy môi, mỉm cười: “Không phải, tôi không phải đến báo án, tôi đến để đợi người.”
“Đợi ai?” Cảnh sát trẻ tuổi kinh ngạc hỏi.
Bạch Nhược Y đang chuẩn bị giải thích mình đến để chờ đám Thẩm Đình Thâm thì đúng lúc này cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra.
Bạch Nhược Y giơ tay chỉ họ: “Tôi cùng bên với họ.” “A, được rồi.” Cảnh sát sờ mũi, thức thời bỏ đi.
Từ phòng thẩm vấn đi ra, chỉ có Thẩm Đình Thâm cùng với Lộ Trạch, hai người vừa đi ra, vừa nhíu mày nói chuyện với nhau.
Đến tận khi đi đến gần Bạch Nhược Y, bọn họ còn chưa phát hiện ra có người thứ ba tới đây
“Vấn đề bây giờ là, làm sao có thể lấy được đơn xin giảm án từ người nhà người bị9hại, chỉ cần bọn họ chịu đưa đơn xin giảm án thì chuyện chuyển án từ 10 năm thành 3 năm không thành vấn đề.” Lộ Trạch nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thẩm Đình Thâm, bây giờ cô ta không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Mà Thẩm Đình Thâm cũng nghiêm túc, cầm một ít văn bản pháp luật trong tay nhìn qua, anh nhíu mày thật chặt khiến người ta có cảm giác chuyện rất nghiêm trọng: “Người bị hại bên kia..
cái này chỉ e có chút khó khăn.”
“Em cũng không bảo anh đến nói chuyện đàng hoàng với họ.” Lộ Trạch nhún vai, trước giờ cô ta luôn làm việc trực tiếp: “Cho bọn họ tiền, chúng ta lén thuyết phục giải quyết riêng với nhau.” “Đây không phải vấn đề về tiền bạc, nhà cô ấy không thiếu tiền.” Thẩm Đình Thâm phản bác, anh không biết ông Chu bà Chu có thể tha thứ cho Thẩm Đình Vũ không nữa
Nhưng Thẩm Đình Thâm còn nhớ Chu Du khóc đến muốn tắt thở, ít nhất Chu Du sẽ không thể nào bỏ qua cho Thẩm Đình Vũ.
Đối với Chu Dụ mà nói, đừng nói 3 năm, dù là thi hành án 10 năm đi nữa vẫn cảm thấy ít
Tốt nhất nên khiển Thẩm Đình Vũ phải đền mạng.
Lộ Trạch ngước cằm, tay kia xoa sau đầu, suy nghĩ hồi lâu rồi nghiêm mặt nói: “Vậy chỉ có thể dùng ít thủ đoạn, như bắt cóc uy hiếp gì đó.” “Bắt cóc?” Thẩm Đình Thâm kinh ngạc cắt ngang lời Lộ Trạch nói: “Bắt cóc uy hiếp? Làm chuyện như vậy mới bị phát hiện, sẽ chỉ khiến tình cảnh Thẩm Đình Vũ thêm khó khăn thôi.” Hơn nữa quan hệ giữa Thẩm Đình Thâm và Chu gia, cũng xem như mắc nợ rồi.
“Anh yên tâm, em là một luật sư xuất sắc nên em nhất định sẽ dạy anh cách bắt cóc hoàn hảo nhất, dù sau này có xảy ra vấn đề gì, tuyệt đối cũng không khiến anh phải hầu tòa đầu.” Dáng vẻ Lộ Trạch cứ như đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi, tự tin và ra vẻ đương nhiên như vậy.
“Không được.” Thẩm Đình Thâm giơ tay nắm tóc, lo lắng xoay sang.
Vừa xoay người thì thấy Bạch Nhược Y sau lưng, hai mắt Thẩm Đình Thâm phát sáng, trong lòng lại giật mình: “Sao em lại tới đây?”
Bạch Nhược Y mỉm cười: “Muốn xem vụ Thẩm Đình Vũ xử sao rồi.”
Thẩm Đình Thâm giơ tay xoa đầu Bạch Nhược Y, động tác tự nhiên mà thân mật: “Em tới đây bao lâu rồi, sao lại đứng sau lưng anh không nói gì thế?”
Bạch Nhược Y lắc đầu, mái tóc dài mềm mượt lay động theo cử động của cô: “Em không có chuyện gì lớn muốn tìm anh, nên chờ mọi người bàn chuyện xong cũng vậy thôi.” Nói đến đây, Bạch Nhược Y ngước mắt lên nhìn thoáng qua Lộ Trạch, lịch sự gật đầu chào: “Cô đây là...?“.
“À.” Thẩm Đình Thâm cười, nhớ tới mình còn chưa giới thiệu hai người với nhau: “Đây là bạn học chung cấp 3 với anh, Lộ Trạch.”
Sau đó anh lại đi đến cạnh Lộ Trạch, nói với cô: “Còn đây là Bạch Nhược Y.” “Bạch Nhược Y?” Đôi mắt Lộ Trạch híp lại, đồng thời nhìn Bạch Nhược Y nhiều thêm vài phần địch ý
Bởi vì lúc trước khi Lộ Trạch còn chưa tỏ tình với Thẩm Đình Thâm, cô ta luôn cảm thấy mình còn chưa đủ ưu tú, không xứng với Thẩm Đình Thâm
Cho nên cô ta giấu tâm ý của mình trong lòng, chờ một ngày địa vị của mình và Thẩm Đình Thâm ngang bằng nhau, mới chậm rãi kể cho anh nghe suy nghĩ mà mình ấp ủ trong lòng bấy lâu.