Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 6



Bảo vệ ngoài cửa nhìn cô gái ướt như chuột lột từ đầu tới chân, không biết trễ như vậy cô tìm Tổng giám đốc có chuyện gì. Nhưng cho dù Tổng giám đốc thật sự còn ở trong công ty, bảo vệ cũng không biết có nên nói với cô không.

Ngay lúc anh ta còn đang do dự thì bỗng trông thấy ánh mắt của cô gái trước mặt trở nên sáng ngời, kế đó anh ta bị cô2đẩy ra một cái rồi thấy cô gái nhếch nhác ấy chạy ào tới trước mặt Tổng giám đốc. Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Tổng giám đốc, rõ ràng anh không ngờ rằng mình vừa ra ngoài đã đụng phải người như vậy. Thẩm Đình Thâm nhận ra cô gái trước mặt là Bạch Nhược Y, trên mặt anh lộ ra vẻ ghét bỏ, giọng nói cũng bị ép xuống cực trầm: “Cô muốn làm gì?”

Bạch Nhược Y5thấy Thẩm Đình Thâm tỏ vẻ khinh bỉ, nét mặt cô trở nên quẫn bách, thế nhưng cô nhanh chóng vứt bỏ mọi cảm xúc đó ra sau đầu, bởi vì cô hiểu rõ mình phải làm gì: “Ba tôi nằm viện, tôi... Tôi không có tiền để đóng tiền thuốc men, cho nên muốn hỏi mượn anh một ít...” Chưa nói hết lời, Bạch Nhược Y đã lập tức sửa lại: “Không, không phải, ý tôi là muốn mượn6anh một ít tiền, vài chục ngàn là đủ rồi, tôi sẽ trả lại cho anh.”

Bởi vì tập đoàn Bạch thị phá sản, Bạch Kiến đã vay mượn tất cả những ai có thể cho vay tiền, dẫn tới bây giờ Bạch Nhược Y hoàn toàn không tìm được người nào để vay nữa. Do đó cô chỉ có thể hỏi mượn Thẩm Đình Thâm, đối với anh mà nói, chút tiền này tính là gì, hắn anh sẽ cho5cô mượn thôi. “Ồ, ai thế?” Một giọng nữ hơi chói tai bỗng vang lên.

Hạ Tiểu Tiểu mặc váy bó sát người chầm chậm bước ra từ phía sau Thẩm Đình Thâm. Nhìn bộ dạng Bạch Nhược Y khốn khổ như vậy, khóe miệng cô ta lộ ra nét cười. Trong lòng Bạch Nhược Y căng thẳng, cô thật sự không ngờ Hạ Tiểu Tiểu cũng ở đây. Thế nhưng Bạch Nhược Y không để ý tới cô ta mà3nhìn chằm chằm vào Thẩm Đình Thâm, lặp lại lời cầu xin một lần nữa: “Được không? Niệm tình chúng ta làm vợ chồng đã hai tháng, chỉ mấy chục ngàn đồng thôi. Thẩm Đình Thâm, đối với anh mà nói, chút tiền ấy vốn...”

“Không được.” Thẩm Đình Thâm kiên quyết cắt ngang lời cô, không để cô còn chỗ nào thương lượng.

Nói xong anh thản nhiên liếc nhìn Bạch Nhược Y, mà cách đó không xa Lý Lâm đã lái xe ra ngoài, chỉ đợi anh tới. Anh sải bước dài, đi từng bước về phía trước.

Toàn thân Bạch Nhược Y bắt đầu run bần bật, không biết là do nước mưa lạnh lẽo hay bị giọng điệu của Thẩm Đình Thâm ngấm vào. Cô xoay người thật mạnh, giữ chặt lấy cổ tay áo sơ mi thẳng tắp của anh: “Thẩm Đình Thâm! Đây là lần cuối cùng tôi cầu xin anh, anh cho tôi mượn hay không?” Thẩm Đình Thâm ghé mắt nhìn, trông thấy mắt cô nổi lửa, trong khoảnh khắc suýt chút nữa anh đã không nhận ra đó là cô - người con gái nằm dưới cơ thể mình cung phụng suốt hai tháng qua. Trong giây phút kinh ngạc ấy, Thẩm Đình Thâm cực kỳ không vui, người như anh làm sao có thể bị một người phụ nữ chi phối tâm tình? Thẩm Đình Thâm lạnh lùng rút tay lại, tiếp tục đi về phía trước.

Tiếng ma sát giữa giày cao gót của Hạ Tiêu Tiều với mặt đất bỗng truyền tới sau lưng Bạch Nhược Y, cô không cần quay đầu lại cũng biết về mặt lúc này của đối phương, nhất định cô ta tỏ vẻ giống như một kẻ chiến thắng, cao ngạo mà bước tới.

Hạ Tiêu Tiêu khoanh tay đứng bên cạnh Bạch Nhược Y: “Hay là cô trở về tắm rửa sớm một chút đi, bằng không lỡ như có phóng viên chụp trúng dáng vẻ giống quỷ này của cô, trên trang nhất ngày mai sẽ là thiên kim của tập đoàn Bạch thị - Bạch Nhược Y đấy.”

Bạch Nhược Y không hề để ý đến Hạ Tiểu Tiểu, cô lập tức chạy vào trong màn mưa, định bụng bắt một chiếc xe. Hạ Tiểu Tiểu không chút hoang mang cầm ô đi đến bên cạnh Bạch Nhược Y. Hai người phụ nữ đứng song song tạo thành hai thế đối lập mãnh liệt. Bạch Nhược Y đứng trong mưa, cả người chật vật. Hạ Tiêu Tiêu tao nhã cầm ô, có thể nói là ưu nhã.

“Mấy chục ngàn thôi mà, tôi có thể cho cô.” Hạ Tiếu Tiếu lấy một tấm thẻ trong túi xách ra, huơ huơ trước mặt Bạch Nhược Y. Kế đó Bạch Nhược Y lại nghe thấy tiếng cười giả dối của Hạ Tiêu Tiêu: “Bạch Nhược Y, cô cầu xin tôi đi, cầu xin tôi giống như cô cầu xin Thẩm Đình Thâm vậy, tôi không máu lạnh như anh ấy, tôi có thể cho cô mượn.” Bạch Nhược Y vẫn không để ý tới cô ta, cố chấp vẫy tay đón xe trong mưa. Hạ Tiểu Tiểu thấy Bạch Nhược, không để ý tới mình liền cảm thấy không thú vị, cô ta lạnh lùng thốt ra một câu: “Hừ, giả bộ thanh cao.” Đèn xe Thẩm Đình Thâm bỗng lóe lên, ý bảo Hạ Tiểu Tiêu nhanh chóng lên xe. Cô ta cười cười: “Nhất định là Đình Thám sợ tôi bị cảm lạnh, tôi lên xe đây.”

Chiếc xe hơi xa xỉ lướt ngang trước mặt Bạch Nhược Y, bắn nước tung tóe rồi rời đi.

Cả người Bạch Nhược Y nhếch nhác, cô lạnh thấu xương, nhưng lòng cô càng lạnh hơn. Người đàn ông Thẩm Đình Thâm này không có trái tim, bằng không làm sao có thể tuyệt tình như thế? Hạ Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh Thẩm Đình Thâm, trông thấy ấn đường anh dường như có một chút phiền muộn, hẳn là đã bị dáng vẻ giống quỷ của Bạch Nhược Y hù dọa. “Sao thế? Bị bà điên kia làm phiền à?” Hạ Tiêu Tiêu hạ thấp giọng tới mức cực nhỏ, hòa lẫn với tình cảm dịu dàng ở bên trong. Thẩm Đình Thâm bắt chéo hai chân, ánh mắt tối đen khiến cho người ta không nhìn ra anh đang nghĩ gì. Hạ Tiểu Tiểu thấy Thẩm Đình Thâm không nói gì nên tiếp lời: “Anh cũng không cần để ý tới cô ta, bây giờ tập đoàn Bạch thị đã không còn tồn tại nữa. Người đàn bà đó tính là gì chứ? Không đáng để anh phiền lòng vì cô ta...” “Câm miệng!” Đôi môi mỏng của Thẩm Đình Thâm khẽ mở, lạnh lùng thốt ra hai chữ này.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Tiểu hiện lên vẻ kinh ngạc, cô ta không biết có phải mình nghe lầm hay không, nhưng cô ta cũng rất sợ Thẩm Đình Thâm. Quen biết anh nhiều năm, Hạ Tiểu Tiêu chưa từng cảm thấy mình hiểu được tính cách của anh.

Cô ta cười gượng: “Được rồi, em biết anh không muốn nhắc tới người phụ nữ ngu xuẩn đó mà...” “Dừng xe.” Thẩm Đình Thâm lên tiếng cắt ngang lời của Hạ Tiểu Tiêu. Lý Lâm không biết Thẩm Đình Thâm có ý gì, nơi này trước không có thôn xóm sau không có nhà nghỉ, dừng lại tại đây để làm gì? Những Thẩm Đình Thâm đã mở miệng lên tiếng, Lý Lâm đành phải nghe theo. Hạ Tiêu Tiêu cũng giống như Lý Lâm, không biết bây giờ Thẩm Đình Thâm bảo dừng xe là có ý gì. Nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, cô ta kinh ngạc hỏi: “Đình Thâm, anh bảo dừng xe ở đây để làm gì?”

“Cút xuống đi.” Thẩm Đình Thâm cất giọng lạnh lùng, không giận vẫn oai. “Cái gì... Cái gì?” Hạ Tiêu Tiêu nhăn mày, trong mắt đầy vẻ khó hiểu. Lý Lâm theo Thẩm Đình Thâm nhiều năm, biết Hạ Tiểu Tiểu thích anh đã lâu, hơn nữa bên ngoài mưa to như vậy, rất khó bắt được xe trên đoạn đường này. Một người con gái như cô ta ở bên ngoài lúc trời tối, nghĩ thế nào cũng không thấy an toàn.

“Tổng giám đốc, bây giờ sắp tới 11 giờ rồi, để cô Hạ xuống xe không hay cho lắm?” “Thế nào? Bằng không tồi xuống xe, anh đưa cô ta về nhé?” Thẩm Đình Thâm hơi nghiêng người về phía trước, trong mắt lộ ra vẻ nguy hiểm. Lý Lâm lập tức gật đầu: “Tôi biết sai rồi, Tổng giám đốc.”

Thẩm Đình Thâm đẩy Hạ Tiêu Tiêu ở bên cạnh ra cửa xe, cặp mắt anh rất đẹp nhưng lại lạnh băng, ánh mắt ấy nhìn thẳng vào khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Hạ Tiêu Tiêu. Anh khẽ nhướng mày, không khí xung quanh vô duyên vô cớ giảm xuống không độ. Hạ Tiêu Tiêu hơi lảo đảo khi xuống xe, bởi vì cô ta cảm giác được nếu mình không nghe lời, Thẩm Đình Thâm sẽ lập tức dùng tay bóp lấy cổ cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.