*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Sao thế?” Trần Học Hạo khó chịu trả lời: “Bây giờ cậu muốn làm sao? Hả?”
“Không muốn làm gì cả, đột nhiên hiểu ra một chuyện.” Thẩm Đình Vũ lại lùi lại dựa vào phía sau, cơ thể ngã xuống ghế sofa.
Giống như được chìm vào nơi mềm mại mới có thể khiến cậu ta có cảm giác an toàn
“Sao thế?” Trần Học Hạo nhíu mày, gã không ngờ Thẩm Đình Vũ lại định tâm sự với mình.
Dù gì thì Trần Học Hạo cũng đã theo Thẩm Đình Vũ rất nhiều năm, gã chưa bao giờ thấy cậu ta như vậy
Cùng lắm cậu ta chỉ tâm sự với gã rằng, m* nó, cô gái tối qua ngủ với tôi đã cuỗm luôn cái xe đi rồi, thật phiền phức.
Công tử bột chính là những3gì Trần Học Hạo suy nghĩ về Thẩm Đình Vũ
Cho dù sau này Thẩm Đình Vũ đi làm ở công ty, Trần Học Hạo vẫn cảm thấy bản chất cậu ta là một công tử ham chơi, không hề đáng tin cậy
Loại người như thế làm gì có tâm sự kia chứ? “Tôi không bằng anh ta.” Thẩm Đình Vũ nhắm mắt lại, ngửa đầu lên từ từ nói: “Tôi biết chắc là mọi người đều cho rằng như vậy.” Trần Học Hạo biết người mà Thẩm Đình Vũ nói tới là ai, cũng biết đó chính là Thẩm Đình Thâm luôn cao ngạo, ngang tàng
Trần Học Hạo định an ủi Thẩm Đình Vũ, dù sao công ty nhà người ta (Thẩm thị) cũng do chính người ta làm đổ, trong lòng khó chịu1là điều đương nhiên: “Đình Vũ à, người với nhau luôn luôn có sự khác biệt, không phải tất cả mọi người đều có năng lực bẩm sinh
Không phải người không có năng lực bẩm sinh thì không bằng anh trai cậu...”
“Trước kia tôi...” Thẩm Đình Vũ giờ không hề nghe được những lời người khác nói, cậu ta chỉ muốn nói ra những lời cất giấu trong lòng mà thôi
Nếu không những chất chứa trong đó sẽ khiến cậu ta cảm thấy ngạt thở: “Không nói trước kia nữa, nói về hồi tôi còn nhỏ đi
Đáng lẽ trước đây tôi sống với mẹ mình, tuy nói là mẹ nhưng bà ấy đối xử với tôi chẳng ra gì
Nói thế nào nhỉ, có lẽ cũng được gọi là gái gọi, mục đích nuôi tôi3là để đòi tiền nhà họ Thẩm
Từ trước tới giờ bà ấy chưa bao giờ đối xử với tôi theo cách của một người mẹ bình thường cả
Thẩm Thanh Du là ba tôi, tuy một năm không gặp nổi hai lần nhưng mỗi lần gặp đều đối xử rất tốt với tôi, cho tôi rất nhiều rất nhiều tiền, đưa tôi đi chơi, cho tôi có cảm giác của một đứa con
Đến tận sau này, mẹ tôi chết đi...”
Thẩm Đình Vũ chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt thể hiện sự hững hờ
Lúc nghe thấy mẹ chết, cậu ta cũng hững hờ giống như vậy, giống như thể nuôi mèo bị chết thì cậu ta còn khó chịu hơn thế, nhưng mẹ ruột mình chết, cậu ta lại không hề có cảm giác gì
Hàng3xóm lúc đó đều tưởng rằng Thẩm Đình Vũ quá đau lòng nên không thể rơi nổi nước mắt.
“Sau đó Thẩm Thanh Du tới, ông ấy nói sẽ đưa tôi về nhà
Bảo tôi sống cùng họ, ông ấy nói tôi sẽ có một người mẹ rất dịu dàng, một người anh rất thông minh...” Nhớ lại những ngày tháng trước đây, Thẩm Đình Vũ lại tự cười chế giễu: “Cậu biết không, lúc đó mới học tiểu học, tôi thật sự đã tin, tôi tin những lời Thẩm Thanh Du nói
Tôi đã mơ mộng, tôi vui mừng mà tưởng tượng ra, thậm chí còn vui mừng tới mức chỉ mong đến lúc đến nhà để gặp mẹ và anh trai.”
Những chuyện sau đó, Trần Học Hạo cũng có thể tưởng tượng được ra, có9thể là Thẩm phu nhân không chào đón, hoặc cũng có thể ba mẹ đối xử với hai anh em không bình đẳng nên Thẩm Đình Vũ mới trở nên như vậy
Trần Học Hạo không lên tiếng chen ngang lời Thẩm Đình Vũ, mà chỉ ngồi yên lặng bên cạnh, đợi Thẩm Đình Vũ dừng lại, sau đó khẽ cất lời với giọng êm dịu.
“Tôi vui mừng đi theo Thẩm Thanh Du về nhà, trong nhà bày biện rất đơn giản, rất gọn gàng
Thẩm phu nhân đúng là một người phụ nữ dịu dàng
Tôi đi theo bà ấy tới phòng mình, còn ngây thơ tới mức hỏi bà ấy có thể ngủ cùng phòng với anh trai không
Sau đó sắc mặt bà ấy thay đổi, tôi mới biết có lẽ là anh trai không thích tôi.” “Đến đêm Thẩm Đình Thâm mới về nhà, anh trai tôi về nhà, vừa nhìn thấy tôi đã như bị điên vậy, nổi giận hét lên với tôi, mắng tôi là đồ con riêng bẩn thỉu, bảo tôi cút đi...” Những ký ức đen tối nhất đã vùi sâu trong đáy lòng lại tràn về, khiến Thẩm Đình Vũ hít một hơi thật sâu: “Khi đó Thẩm Thanh Du đã tát Thẩm Đình Thâm một cái rất mạnh, nhưng tôi vẫn sợ anh ta, sợ Thẩm Đình Thâm, cho nên tôi muốn đi, tôi không muốn sống chung với anh ta.” “Lúc đầu tôi còn tưởng cuộc đời tôi sẽ không bao giờ có chút quan hệ gì với Thẩm Đình Thâm nữa, tôi cũng không bao giờ gặp lại anh ta
Thế nhưng cậu biết không, từ lúc bắt đầu học cấp hai, Thẩm Đình Thâm lại xuất hiện trong từng phương diện cuộc sống của tôi
Anh ta quá ưu tú, gần như cứ vài ngày lại có tin về anh ta, hơn nữa tầm ảnh hưởng của Thẩm thị ở thành phố H quá rộng lớn..
dù tôi không muốn nghĩ tới người đó cũng khó
Bạn học và cả thầy cô giáo cũng hỏi tôi, tên tôi và Thẩm Đình Thâm giống nhau như vậy, chúng tôi có phải anh em không? Hỏi tôi sao Thẩm Đình Thâm lại lợi hại tới vậy?”
Trần Học Hạo thấy được nét mặt khổ sở, vô cùng đau đớn của Thẩm Đình Vũ, cũng hiểu được cảm giác của cậu ta.
“Tuy mọi người không hề nói với tôi rằng tôi không bằng Thẩm Đình Thâm nhưng trong thâm tâm, tôi có thể cảm nhận được
Thẩm Đình Thâm ở trong gia đình như vậy, trong bầu không khí Thẩm thị như vậy mà không ưu tủ được sao? Điều khiến tôi không cam lòng nhất chính là tất cả những thứ anh ta được hưởng thụ, đáng lẽ tôi cũng phải nhận được! Nhưng chỉ vì một mình anh ta từ chối tôi nên dòng họ Thẩm không chịu chấp nhận
Khi đó tôi vẫn luôn nghĩ rằng, tôi muốn Thẩm Đình Thâm thua trong tay tôi, tôi muốn chứng minh cho mọi người biết, Thẩm Đình Thâm cũng không giỏi giang gì.”
Thẩm Đình Vũ lại dừng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ không cam tâm dần dần lắng xuống, sau đó lại trở nên ảm đạm: “Cho nên tôi mới mất nhiều thời gian để tìm kiếm khuyết điểm của Thẩm Đình Thâm, nghĩ tới sẽ có ngày nào đó đối phó được anh ta
Sau đó tôi cũng được như ý muốn, vào làm ở công ty Thẩm thị, rất nhiều thành viên hội đồng quản trị đã nhất trí nghe lời tôi..
cuối cùng, cuối cùng tôi đã theo kịp anh trai, thế nhưng đến khi tôi tỉnh lại thì mới thấy những điều mình làm thật quá ngu ngốc
Tôi làm vậy chính là giơ tay dâng Thẩm thị cho người khác, tôi làm hỏng tất cả, tôi không bao giờ bằng anh ta.”
Trần Học Hạo im lặng khoác tay lên vai Thẩm Đình Vũ: “Thật ra cậu chỉ muốn anh trai xem trọng mình mà thôi.”