*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chu Kỳ định giơ tay cầm đồ vật trong tay Thẩm Đình Vũ, cô ta cười mỉm: “Cái gì vậy, không cho em xem được sao.” Ngón tay cô ta vừa mới chạm vào đồ vật trong tay Thẩm Đình Vũ thì nhận ra đó là một thứ rất thô ráp
Thẩm Đình Vũ nhanh chóng lấy túi đồ đưa sang bên cạnh, không cho Chu Kỳ nhìn thấy.
“Không có gì đâu, đồ của công ty thôi, bây giờ anh phải về công ty xem sao.” Thẩm Đình Vũ nhanh chóng về phòng, thay chiếc áo khoác màu đen, áo khoác dài đến tận chân, lộ rõ dáng người cao lớn của cậu ta
Chu Kỳ nhướng mắt lên, lúc trước khi nhìn thấy Thẩm Đình Vũ làm tư3liệu hạng mục công trình, cô ta cũng đã từng ngó nghiêng nhưng cậu ta không hề từ chối.
Cậu ta vốn không hề lo lắng việc tài liệu bí mật của công ty sẽ bị Chu Kỳ nhìn thấy, sao hôm nay lại thể: Thấy Thẩm Đình Vũ vội vã đi ra ngoài, Chu Kỳ lo lắng đi theo, đôi dép lê bước loẹt quẹt: “Anh định làm gì thế?” “Công ty có chút việc anh cần phải xử lý, anh đi một lát sẽ về ngay, đừng lo lắng.” Thẩm Đình Vũ vừa đi rất nhanh, vừa quay đầu lại cười với Chu Kỳ
Những nụ cười đó còn khó coi hơn là khác, thậm chí Chu Kỳ còn cảm nhận được sự tuyệt vọng từ nụ1cười cậu ta.
Hơn nữa, trái tim Chu Kỳ càng đập loạn nhịp, mắt cũng trợn tròn lên.
Còn Thẩm Đình Vũ lái xe đến con đường trung tâm của thành phố H rồi dừng lại ở bên cạnh một quán cà phê, sau đó cố tình bắt một chiếc xe khác tới Thẩm thị.
Bây giờ cổng chính của Thẩm thị đã đóng, nhân viên đã tan làm từ lâu
Chỉ còn phòng Tổng giám đốc vẫn đang sáng đèn
Nghe nói Đào Nguyệt vì muốn nhanh chóng làm quen việc vận hành Thẩm thị nên vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng làm việc.
Thẩm Đình Vũ mở túi trong tay ra, bên trong có khẩu súng lục màu đen, sờ cảm giác lạnh buốt, cậu ta khẽ nhíu mày
Không suy nghĩ3nhiều, cậu ta cất súng lục trong túi áo khoác, sau đó đi vào thang máy, ẩn lên phòng Tổng giám đốc công ty.
Trong công ty không còn một ai, yên lặng một cách đáng sợ, chỉ còn một ánh đèn sáng rọi vào mặt của Thẩm Đình Vũ
Đồng thời chiếu sáng bóng dáng sau lưng cậu ta không xa, một bóng người nhỏ gầy, rụt rè cẩn thận đi theo phía sau
Đi tới phòng làm việc của Tổng giám đốc, Thẩm Đình Vũ nghe thấy tiếng vọng từ bên trong
“Khi nào cậu tới công ty làm việc, tôi cho cậu vị trí giám đốc được không nào?” Giọng nói của Đào Nguyệt vẫn luôn mang vẻ yêu kiều
“Tôi không thèm tới công ty này đi làm,3thà tự làm một mình còn sướng hơn.” Giọng nói của Nhan Như Ngọc rất dễ nhận ra
Bên trong đó là hai người mà Thẩm Đình Vũ hận nhất, một mũi tên trúng hai con chim luôn sao? Khóe miệng của Thẩm Đình Vũ cong lên, ánh mắt bỗng trở lên lạnh lùng, cậu ta đẩy cửa phòng làm việc ra
Đào Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa, Nhan Như Ngọc ngồi đối diện chị ta
Trước mặt họ có hai chai rượu vang đỏ, nghe thấy tiếng mở cửa, họ cùng nhìn ra phía cửa.
Đào Nguyệt khẽ cười: “Muộn như vậy rồi còn có người đến, hóa ra là cậu, may quá tôi vẫn còn dư một ít
Nào, đến đây cùng uống một ly nào.” “Đúng vậy, nói9cho cùng thì anh cũng giúp tôi không ít đâu.” Nhan Như Ngọc cũng cười, hai người họ cười với vẻ châm chọc, vô cùng lạ thường
Thẩm Đình Vũ giơ tay vỗ vào cổ mình, nhìn hai người với vẻ ung dung rồi đi tới cạnh họ.
“Tại sao?”
Giọng điệu bình tĩnh mà nặng trịch
Thẩm Đình Vũ không hiểu vì sao hai người họ không thì không oán, cớ gì phải gài bẫy lớn tới như vậy để hãm hại Thẩm gia
Cơ thể Đào Nguyệt dựa về phía sau, đôi hàng mi dài cụp xuống giống như nan quạt: “Bây giờ hỏi những chuyện đó còn có ý nghĩa gì?” “Tôi muốn biết.” Thẩm Đình Vũ đứng ở phía bên trái họ, một tay đã cho vào túi áo khoác, ngón tay sờ tới vật trong túi: “Các người đã hại chúng tôi ra nông nỗi này, phải cho tôi biết lý do chứ.” “Nếu như tôi không nói thì sao?” Đào Nguyệt không có tâm trạng giải thích cho Thẩm Đình Vũ về những thù hận giữa chị ta và Thẩm Thanh Du.
Nói tới đây, ánh mắt Đào Nguyệt chú ý tới túi áo khoác của Thẩm Đình Vũ, như thể nhìn thấy trong đó là vật gì: “Cậu cầm gì trong tay vậy?”
Lông mày của Thẩm Đình Vũ nhíu lại, nhếch miệng cười nói: “Bà đoán xem.”
Vừa dứt lời, Thẩm Đình Vũ nhanh chóng lấy khẩu súng trong túi ra, dí thẳng vào đầu Đào Nguyệt.
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Đình Vũ như phát điện: “Tôi không hề có liên quan tới các người, tại sao các người lại hại tôi như vậy! Vì sao phải mượn tay tôi để lấy đi vị trí Tổng giám đốc Thẩm thị!” Sắc mặt của Đào Nguyệt bỗng chốc thay đổi, ánh mắt chị ta bắt đầu trông chừng Thẩm Đình Vũ
Đương nhiên chị ta không thể ngờ Thẩm Đình Vũ sẽ mang súng tới, yết hầu giật giật: “Nhóc con, cậu không sợ ngồi tù, không sợ giết người phải đến mạng sao?”
Nhan Như Ngọc cũng hốt hoảng, lưng thẳng tắp, giơ tay kéo tay Thẩm Đình Vũ: “Anh hãy bình tĩnh đi, anh biết mình đang làm gì không?”
Không khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng kích động, ba người đều rất lo lắng, đặc biệt là Đào Nguyệt
Chị ta cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Hừ, anh cảm thấy tôi đã đứng ở đây rồi thì tôi còn sợ gì nữa?” Từ trước tới giờ Thẩm Đình Vũ vẫn luôn cực đoan như vậy, mấy ngày nay có thể coi là rượu đã làm tê liệt trái tim, cậu ta vẫn không cam lòng, luôn tự trách bản thân.
Nếu cậu ta đã dẫn Đào Nguyệt tới đây, thì cậu ta có nghĩa vụ phải giải quyết hết tất cả những chuyện liên quan tới Đào Nguyệt.
“Cậu bỏ súng xuống đi đã, có gì từ từ nói.” Đào Nguyệt cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng trong giọng nói vẫn có chút sợ hãi.
Mặc dù chị ta luôn tỏ ra là người nhã nhặn, nhưng lúc đứng trước nguy hiểm cũng không thể tiếp tục cái gọi là phong độ nữa.
“Lúc tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với các người, các người có cho tôi cơ hội nào không?” Ánh mắt Thẩm Đình Vũ dần dần trở nên vô cùng đau thương, đầu óc cậu ta không kịp suy nghĩ hậu quả là gì nữa rồi
Cậu ta chỉ muốn Đào Nguyệt tránh xa khỏi Thẩm thị, trả lại vị trí Tổng giám đốc cho Thẩm Thanh Du và Thẩm Đình Thâm.
Kích thích mạnh mẽ dâng trào, đôi mày Thẩm Đình Vũ nhíu chặt, không muốn nói linh tinh với họ, ngón tay khẽ động đậy.
“Đoàng.” Tiếng súng vang lên trong tòa nhà khiến đôi tai của họ trở nên đau đớn, sau đó vang lên tiếng “ầm ầm...” khiển Đào Nguyệt run rẩy mở to mắt ra
Tôi..
tôi vẫn chưa chết
Còn cảnh tượng trước mắt Đào Nguyệt là Nhan Như Ngọc và Thẩm Đình Vũ đang giằng co trên ghế sofa, tay của họ nắm chặt lấy súng, họng súng đang nhả khói.