*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bạch Nhược Y thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không suy nghĩ thêm về Cố Thần Trạch nữa. Đầu óc cô vừa thanh tĩnh được một lát thì liền hiện lên hình ảnh ngọt ngào của Thẩm Đình Thâm và Chu Kỳ.
Bây giờ hai người bọn họ đang làm gì? Cùng nhau xem phim? Cùng nhau ăn bữa tối sao? Cô càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, tâm trạng Bạch Nhược Y sa sút cực nhanh, bước chân cũng càng ngày càng chậm lại. Bạch Nhược Y không hề chú ý tới một chiếc xe Ferrari đang chạy với tốc độ cực nhanh đến chỗ mình. Tiếng còi xe phát ra bên cạnh Bạch Nhược Y, cô bị hù nên nhíu mày, quay đầu nhìn lại. Cô nhìn thấy đèn xe chói2mắt từ chiếc Ferrari kia, sau đó chiếc xe cũng giảm tốc độ và dừng lại bên cạnh cô. Người đàn ông trên xe đang mỉm cười nhìn Bạch Nhược Y: “Xem ra tâm trạng cô Bạch không được tốt lắm thì phải?” “Không phiền anh quan tâm.” Bạch Nhược Y vẫn luôn không thích người đàn ông này. Lần trước nói muốn cùng cô hợp tác, kết quả lại kéo cô hỏi lung tung một động chuyện, sau đó còn mượn cớ hẹn cô đi ăn cơm. Phản ứng của Bạch Nhược Y nằm trong dự kiến của Thẩm Đình Vũ, cậu ta đẩy cửa xe ra, đi đến cạnh cô, giúp cô kéo cửa xe: “Đi thôi, đi một vòng với tôi thì tâm trạng sẽ tốt lên ngay.”
Nói xong không đợi5Bạch Nhược Y từ chối, Thẩm Đình Vũ đã đẩy cô vào trong xe, sau đó đóng chặt cửa lại.
Còn cậu ta thì đi qua bên kia rồi lên xe, không nói lời nào liên khởi động xe chạy đi, có lẽ là sợ Bạch Nhược Y xuống xe.
“Anh thật sự rất rảnh rỗi nhỉ, dù có ở đâu cũng có thể gặp được anh.” Bạch Nhược Y ghét bỏ nhìn Thẩm Đinh Vũ.
Thẩm Đình Vũ nhướn mày, nhanh chóng quay đầu nhìn lướt qua Bạch Nhược Y: “Chuyện lần trước cô đến công ty tim tôi, sau này Thịnh Minh mới nói tôi biết. Không phải cô giận tôi vì tôi không có thực quyền ở công ty đấy chứ?” Không nhắc đến việc này còn đỡ, vừa nhắc đến, sự chán ghét6của Bạch Nhược Y với Thẩm Đình Vũ lại càng nhiều hơn: “Có gì đâu mà phải tức giận, dù sao cũng là do anh giúp tôi, là tại tôi không cẩn thận làm mất hợp đồng thôi.”
Mặc dù Bạch Nhược Y nói như vậy, nhưng giọng điệu lại rõ ràng là đang oán trách. “Nhưng nếu tôi thật sự có thực quyền, thì đã giúp cô ký thêm bản hợp đồng nữa rồi, cần gì phải để cô chạy đến chỗ Thẩm Đình Thâm nhờ vả, không phải sao?” Thẩm Đình Vũ trực tiếp chỉ ra ý nghĩ trong lòng Bạch Nhược Y. “Sao anh lại biết tôi đi tìm Thẩm Đình Thâm?” Bạch Nhược Y cảnh giác hỏi ngược lại, xem ra Thẩm Đình Vũ cũng không đơn giản như cô nghĩ.5Thẩm Đình Vũ cười cợt nhả trả lời: “Bởi vì tôi vẫn luôn chú ý đến cô, nên mọi hành động của cô, tôi đều biết hết. Nếu không phải thì làm sao lúc này tôi lại trùng hợp xuất hiện đưa cô đi hóng mát chứ?” Gió đêm mang theo sự ồn ào, náo nhiệt của thành thị, thổ lỗ cuốn bay mái tóc Bạch Nhược Y, khiến cô phải không ngừng chỉnh lại tóc. Nếu không cô sẽ bị tóc của mình che cả khuôn mặt mất. Nhưng mà đúng như Thẩm Đình Vũ nói, ngồi trên xe nhìn cảnh đường phố lui dần về sau, nỗi buồn bực trong lòng cô cũng vô tình tan biến đi rất nhiều. Trong lòng Bạch Nhược Y lại dò xét Thẩm Đình Vũ lần3nữa, nhìn cậu ta hình như cũng không giống loại người bất cần đời. Ít nhất cậu ta cũng luôn nhìn thấu tâm sự của cô, kỳ thật tâm tư con người rất nhỏ bé. Thẩm Đình Vũ lái xe chở Bạch Nhược Y đi dạo một vòng, sau đó dừng lại bên cạnh một đường núi thưa thớt dân cư.
“Sao rồi? Có phải tâm trạng tốt hơn nhiều hay không?” Thẩm Đình Vũ vừa nói, vừa nghiêng người qua giúp Bạch Nhược Y mở cửa xe.
Hành động bất ngờ của cậu ta khiến Bạch Nhược Y giật mình, cơ thể dán chặt vào lưng ghế. Bởi vì cơ thể Thẩm Đình Vũ cách rất gần người cô, nên cô gần như có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người cậu ta, không khí trong xe lập tức trở nên mập mờ.
Cửa xe vừa mới đẩy ra, Bạch Nhược Y liền vội vàng xuống xe. Cô đi đến lan can màu trắng ven đường, gió trong núi trong lành và mát mẻ, khiến người ta cảm thấy thật yên bình. Bạch Nhược Y hít một hơi thật sâu, mới đứng một lát đã cảm thấy hơi lạnh. Cô lấy hai tay ôm chặt cơ thể, vừa chuẩn bị trách cứ Thẩm Đình Vũ đã trễ thế này mà còn chở cô đến nơi này làm cái gì thì trên người cô đã được phủ thêm một cái áo khoác, mang theo nồng đậm mùi hormone đầy nam tính, còn có nhiệt độ cơ thể Thẩm Đình Vũ, khiến cô lập tức không cảm thấy lạnh nữa. Thẩm Đình Vũ đứng cạnh cô, hay tay tùy ý vịn trên lan can. Thân hình cậu ta giống Thẩm Đình Thâm vài phần, đặc biệt là độ cong bên sườn mặt trông rất giống. Thẩm Đình Vũ nhếch miệng, quay đầu nhìn Bạch Nhược Y: “Tôi phát hiện cô luôn lẻ loi một mình, kỳ thật rất giống với tôi.”
Cậu ta nói xong liền giúp cô vén mái tóc dài ra sau, đầu ngón tay không biết là vô tình hay cố ý chạm vào gương mặt cô. Bạch Nhược Y cúi đầu cười, mu bàn tay lau vài cái ở chỗ bị Thẩm Đình Vũ cham qua: “Đùa giỡn đủ chưa?”
Thẩm Đình Vũ nhướn mày, không hiểu Bạch Nhược Y có ý gì: “Tôi đùa cái gì chứ?” Bạch Nhược Y nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Thẩm Đình Vũ, ánh mắt cô chuyển động nhìn màn đêm buông xuống trong núi rừng: “Anh và Thẩm Đình Thâm có quan hệ không tốt lắm. Thế nên anh rất tò mò với vợ trước của anh ấy, cũng vì vậy mới tiếp cận tôi hết lần này đến lần khác.”
“Trông cô có vẻ rất thông minh.” Thẩm Đình Vũ cười liếc mắt nhìn Bạch Nhược Y, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Anh thật sự rất ngây thơ.” Bạch Nhược Y quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Đình Vũ: “Thẩm Đình Thâm vốn dĩ không thích tôi, nên anh có cố tình tạo ra dáng vẻ mập mờ với tôi cũng không có tác dụng gì đâu.” Cô nói xong liền cẩm áo khoác trên người trả lại cho Thẩm Đình Vũ.
Thẩm Đình Vũ nhận lấy áo khoác, trong nháy mắt thuận thế giữ chặt tay Bạch Nhược Y, xoay người đè cô dựa vào lan can. Hai tay cậu ta chống bên cạnh người cô, giam cô trong lồng ngực, ánh mắt mập mờ, nhưng khóe miệng lại hiện lên ý cười chế giễu: “Không phải đâu, tôi không phải cố ý mập mờ với cô, mà tôi thật sự để ý cô.” Bạch Nhược Y liếc mắt một cái, bị cậu ta trói buộc cũng không hề hoảng loạn, giống như biết được Thẩm Đình Vũ sẽ không làm gì với cô: “Ngây thơ.” Lông mày Thẩm Đình Vũ khẽ nhíu lại, cậu ta cực kỳ không thích dáng vẻ này của Bạch Nhược Y, nó làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng có cảm giác thất bại. Thẩm Đình Vũ không nói lời nào, hai tay ôm lấy cơ thể Bạch Nhược Y, gương mặt kề sát gần. Cậu ta thấy rõ ràng trong đôi mắt Bạch Nhược Y lóe lên một tia bối rối, nhưng sau đó cô nhanh chóng cúi đầu xuống. Vì vậy môi Thẩm Đình Vũ chỉ chạm vào mặt cô. Chờ đến lúc Bạch Nhược Y ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt cô đã không có bất kỳ sự hoảng loạn nào, đáy mắt ánh lên vẻ xem thường.
“Chơi vui không?”
“Thẩm Đình Vũ bĩu môi, buông tay ra: “Không vui.” Bạch Nhược Y đẩy cậu ta ra, đi thẳng đến xe Thẩm Đình Vũ rồi bước lên trên: “Không vui cũng mau đưa tôi về nhà, tôi muốn nghỉ ngơi rồi.” Ánh sáng trong đôi mắt Thẩm Đình Vũ chuyển động liên tục, cậu ta cảm thấy Bạch Nhược Y rất thú vị. Rõ ràng trong lòng cô mềm yếu chết được, vậy mà lại luôn cố ý giả vờ thành bộ dạng kiên cường, mạnh mẽ. Thú vị thật, cậu ta nghĩ đến Thẩm Đình Thâm vẫn luôn mê đắm cô, chắc cũng vì lý do này nhỉ.