*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mà mấy người kia lại giống như không nghe hiểu tiếng Anh, cũng không hề chú ý tới đám người qua đường, Bạch Nhược Y đã nhận ra họ tính làm gì. Bạch Nhược Y lập tức nhanh chân chạy, quả nhiên mấy người đàn ông kia liền đuổi theo. Lúc chạy đến nơi ít người, mấy người đàn ông đó lập tức lấy dao ra, con dao nhỏ lập tức lóe lên ánh sáng lạnh. Trái tim Bạch Nhược Y bị dọa đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, cô không dám buông lỏng chút nào, mà cố gắng chạy nhanh hơn. “A!” Bạch Nhược Y phát ra tiếng thét kinh hãi, bởi vì chạy quá nhanh, nên cô bị treo2chân, ngã xuống mặt đất. Bạch Nhược Y vội xoay người, hoảng sợ nhìn mấy người đàn ông cầm dao kia đi tới. Bạch Nhược Y lắc đầu liên tục kêu to: “Đừng mà!” Sau khi kêu xong, cô lại liên tục hộ cứu mạng. Thế nhưng những người đàn ông kia và người đi đường đều không để ý đến tiếng kêu của cô, giả bộ mắt điếc tai ngơ. Bạch Nhược Y ôm chặt cơ thể, tuyệt vọng nhắm mắt.
Chẳng lẽ Bạch Nhược Y cô hôm nay lại phải chết nơi đất khách quê người này, hơn nữa còn không ai biết được?
Đột nhiên cô nghe được tiếng đánh nhau, mở mắt ra liền nhìn thấy Thẩm Đình Thâm5mặc áo vest đang đánh nhau với mấy tên đàn ông kia.
Mặc dù Thẩm Đình Thâm tay không tấc sắt, nhưng chỉ cần là người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra được, anh đang chiếm ưu thế hơn. Rất nhanh sau đó, Thẩm Đình Thâm đã đánh đuổi được mấy người kia, anh cũng không đuổi theo bọn họ.
Bạch Nhược Y ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Thâm, giờ phút này anh như một vị thần, cả người đều phát ra ánh sáng của chúa cứu thế.
“Sao anh lại ở đây?” Bạch Nhược Y vô cùng kinh ngạc hỏi Thẩm Đình Thâm, hình như mỗi lần cô lâm vào cảnh khốn cùng, anh đều luôn kịp thời xuất hiện.
Bởi vì6Bạch Nhược Y mới trở về từ cõi chết, nên trong lòng ngoại trừ cảm thấy may mắn ra, còn rất cảm kích Thẩm Đình Thâm. Cô không hề chú ý tới, trong mắt cô lúc này tràn đầy vẻ vui sướng cùng chờ đợi. Thẩm Đình Thâm đứng trên cao nhìn xuống Bạch Nhược Y, thấy được mong đợi trong mắt cô, anh rất hài lòng. Nhưng anh bỗng nhớ lại chuyện mà Thẩm Đình Vũ và Bạch Nhược Y đã làm lúc trước trên sườn núi, nhiệt tình trong lòng anh liền giảm đi mấy phần.
“Đi ngang qua thôi.” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng nói: “Ngược lại cô đó, sao mà đi đâu cũng gặp nguy hiểm thế hả?”5Bạch Nhược Y cảm thấy tủi thân vô cùng, cô vừa mới thoát chết xong.
Cô cũng không biết được rốt cuộc mấy người kia do ai phái tới, cả người còn chưa thoát ra được trạng thái sợ hãi, hoảng loạn, vậy mà Thẩm Đình Thâm lại có thái độ như vậy. “Tôi cũng đâu muốn gặp nguy hiểm chứ!” Bạch Nhược Y chau mày phản bác. “Hừ, đồ phiền phức.” Vẻ mặt Thẩm Đình Thâm đầy vẻ ghét bỏ, nhưng cơ thể lại từ từ ngồi xổm xuống ôm lấy Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y đương nhiên sẽ không yên lặng để Thẩm Đình Thâm ôm, cô vùng vẫy cực mạnh trong lòng anh: “Anh mau thả tôi xuống,3anh đừng động vào tôi!” Mặc dù trọng lượng Bạch Nhược Y rất nhẹ, nhưng Thẩm Đình Thâm cũng không chịu nổi việc cô cứ giãy giụa như vậy. Trên trán Thẩm Đình Thâm chảy ra từng giọt mồ hôi, anh cắn răng giận dữ nói: “Còn dám động đậy nữa, có tin tôi ném cô xuống sông hay không!” Quả nhiên sau khi nghe Thẩm Đình Thâm nói như vậy xong, Bạch Nhược Y không dám giãy giụa nữa, nhưng ánh mắt nhìn anh vẫn tràn ngập bất mãn. Thẩm Đình Thâm giống như biết được Bạch Nhược Y đã đặt khách sạn nào vậy, anh ôm cô đi thẳng đến đó. Bạch Nhược Y nhẹ giọng thì thào nói: “Sao anh biết tôi đặt khách sạn này?” Thẩm Đình Thâm liếc nhìn Bạch Nhược Y, trong lòng âm thầm nói, tôi còn biết rất nhiều thứ đấy!
“Ai mà biết cô đặt phòng ở khách sạn này, tôi tới đây bởi vì tôi ở đây mà thôi!”
Bạch Nhược Y gật đầu, lại như đang suy nghĩ: “Trùng hợp như vậy...” “Đình Thâm, cuối cùng anh cũng về rồi, anh đi đâu vậy? Làm em lo lắng muốn chết.” Theo sau giọng nữ đầy lo lắng kia, có một người đi đến, chính là Chu Kỳ.
Khi Chu Kỳ nhìn thấy Thẩm Đình Thâm ôm Bạch Nhược Y, vẻ mặt cô ta đầy kinh ngạc.
Mà vẻ mặt Bạch Nhược Y cũng đầy bất ngờ, cô không ngờ lại gặp được Chu Kỳ. Bạch Nhược Y vẫn luôn nghĩ Thẩm Đình Thâm và Chu Kỳ đang qua lại với nhau, vậy nên cô vội vàng vỗ vai Thẩm Đình Thâm, nụ cười trên mặt đầy xấu hổ: “Bây giờ đã đến khách sạn rồi, tôi có thể tự mình đi được.”
Mà Thẩm Đình Thâm lại như một pho tượng Phật, không nhúc nhích tý nào, mặc kệ Bạch Nhược Y giãy giụa ra sao, anh cũng vẫn ôm chặt, không hề thả cô xuống. Bạch Nhược Y có cảm giác mặt mình nóng vô cùng, cô liếc nhìn Chu Kỳ, thấy trong mắt cô ta đầy vẻ thất vọng. Bạch Nhược Y vội nói dối: “Không phải như cô nghĩ đâu, tôi vừa gặp lưu manh trên đường, bọn họ muốn giết tôi, nên tôi bị dọa ngất đi. Đúng lúc Thẩm Đình Thâm tới, tiện đường cứu tôi...” Chu Kỳ vừa nghe hai chữ lưu manh, không đợi Bạch Nhược Y giải thích xong đã vội hỏi thăm Thẩm Đình Thâm: “Lưu manh sao? Vậy Đình Thâm, anh không sao chứ?” Thẩm Đình Thâm lắc đầu, bình tĩnh nhìn Chu Kỳ: “Anh không sao, là cô ấy bị thương, anh đưa cô ấy về phòng xong lại đi tìm em.” Chu Kỳ ngoan ngoãn gật đầu: “Được, vậy em đợi anh.”
Nhưng Bạch Nhược Y vẫn thấy được trong mắt Chu Kỳ tràn ngập địch ý với mình. “Chân bị thương thì đừng giả vờ mạnh mẽ nữa, có nghĩ tôi ôm cố không mệt sao, đừng cứ giãy giụa mãi!” Thẩm Đình Thâm nói với giọng dạy bảo trẻ con. Thế nhưng từ miệng Thẩm Đình Thâm nói ra lại khiến Bạch Nhược Y có cảm giác rất rung động. Cô cứ tưởng chính mình che giấu rất tốt, lúc Thẩm Đình Thâm đến, cô chỉ ngồi dưới đất. Trên đùi cũng không có vết thương rõ ràng, không ngờ Thẩm Đình Thâm chỉ nhìn sơ đã biết cô khó chịu chỗ nào.
Mặc dù Bạch Nhược Y rất cảm động, nhưng cô vẫn cố gắng đòi tự đi, dù sao đi nữa Chu Kỳ còn đứng sau lưng nhìn bọn họ: “Anh vẫn nên thả tôi xuống đây đi thôi, vết thương không có gì đáng lo, tôi có thể tự đi được, với lại cũng chỉ còn một đoạn gần như vậy.”
Thẩm Đình Thâm không mở miệng nói chuyện nữa, anh cũng lười nói chuyện cùng Bạch Nhược Y.
Chỉ là hai tay anh ôm cô càng chặt hơn, không cho cô giãy giụa thêm lần nữa, nhất định ôm cô về phòng.
Trong khi đó không lúc nào người đi qua không nhìn bọn họ, khiến Bạch Nhược Y có hơi xấu hổ. Cô có bả vai nép vào ngực Thẩm Đình Thâm để trốn, bên tai chính là tiếng tim đập thình thịch” của anh. Xung quanh cơ thể cô đều là mùi hương quen thuộc của anh, thu hút vô cùng. Mà Thẩm Đình Thâm thật ra cũng vẫn luôn kìm nén rung động trong lòng, cố gắng khiến tiếng tim mình đập bình thường một chút. Nếu để Bạch Nhược Y phát hiện ra manh mối gì thì chẳng phải anh giả vờ mấy bữa nay đều uổng phí sao? Không được!