*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Rõ ràng cô đến đây hoàn toàn với tư cách bạn bè của Chu Dụ.
Những người khách đứng đó lần lượt rời đi, cho nên bây giờ không còn quá nhiều người đứng bên cạnh Bạch Nhược Y
Bạch Nhược Y đứng giữa mộ phần, nơi ấy thả đầy hoa tươi
Ngôi mộ này mới xây nên mọi thứ đều đặc biệt sạch sẽ
Cô ngước mắt nhìn thẳng bức ảnh trên mặt mộ
Đó là ảnh đen trắng, nhưng người con gái trong ảnh nở nụ cười vô cùng ngọt ngào
Ắt hẳn cô ấy chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ chết nên cũng không có một bức ảnh nghiêm trang nào
Một cơn gió lạnh ập tới phà vào người làm Bạch Nhược Y run rẩy
Thành thật mà nói, cô không có cảm giác gì với Chu Kỳ
Tuy trước kia Chu Kỳ là hôn thê của Thẩm Đình Thâm, hai người3họ cũng đôi lần xuất hiện bên nhau, nhưng cô vẫn không có cảm giác với cô ấy.
Vậy mà trong hoàn cảnh này, Bạch Nhược Y lại không khỏi nhớ đến dáng vẻ Chu Kỳ lần đầu gặp mặt.
Chu Kỳ nở nụ cười đúng mực, ngập tràn thanh xuân của người thiếu nữ; so với Bạch Nhược Y nhàn nhạt thì đặc biệt tươi sáng hơn
Khi ấy, cô ấy không biết mình và Thẩm Đình Thâm dính líu tới nhau
Mình đi van nài Thẩm Đình Thâm giúp đỡ công ty, cô ấy còn nói hộ mình mấy câu
Tuy lần đó biết rõ Thẩm Đình Thâm cố tình giận lẫy mình, nhưng về phần Chu Kỳ, cô ấy thật sự rất đơn thuần
Hồi lâu sau, Bạch Nhược Y chớp mắt, đặt hoa xuống trước mộ.
Cô đi sang bên cạnh, cười và ôm chầm lấy Chu Dụ
Chu Dụ vỗ nhẹ1vai cô, cặp mắt lại đỏ lên
Cô ấy nói nhỏ: “Cảm ơn hôm nay cô đã tới.” “Ừm.” Bạch Nhược Y cũng vỗ vai Chu Du, lòng thầm nhủ: cũng may Chu Dụ không vì Thẩm Đình Vũ mà hận Thẩm Đình Thâm, xa lánh mình
Đợi sau khi xử lý mọi chuyện xong xuôi, Bạch Nhược Y một thân một mình tạm biệt họ, trong lòng ôm nỗi phiền muộn không biết nên đi con đường nào
Ngày hôm sau, thời tiết lại trở nên âm u, giống như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.
Bạch Nhược Y cầm túi xách đứng trước cửa chung cư, do dự có nên gặp Thẩm Đình Thâm không
Chỉ e Lộ Trạch thay đổi ý định, không chịu giúp anh nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quyết định đi làm.
Bạch Nhược Y bước vào gara trong chung cư
Nơi ấy có không ít3xe, cô lấy chìa khóa ra ấn..
Xe không phản ứng, trái lại có kẻ lên tiếng trước: “Cô Bạch, tới giờ rồi.” Bạch Nhược Y nhíu mày nhìn lại thì thấy Đào Thành mặc âu phục, đeo kính đen; bảy tám người theo sau anh ta cũng ăn mặc giống y như vậy
Chẳng qua khí chất của Đào Thành đã lấn át đám người phía sau.
“Anh muốn làm gì?” Bạch Nhược Y vừa nhăn mày lùi ra sau, vừa nhìn thoáng qua camera giám sát trong gara.
“Không cần nhìn đầu, chúng tôi đã xử lý camera giám sát rồi.” Đào Thành vừa nói vừa từ từ tới gần Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y muốn phát điện, cô nghĩ mãi không ra Đào Thành là ai nên không để tâm đến mấy lời anh ta nói hôm đó
Càng không ngờ là Đào Thành lại xuất hiện trước mặt mình3một lần nữa, chẳng hề báo trước
Điểm khác biệt duy nhất là lần này cô biết mục đích của bọn họ.
Ba mươi sáu kể, chạy là thượng sách.
Cô không kịp nghĩ nhiều, vừa xoay người đã chạy về phía cửa gara
Rõ ràng bọn họ đứng cách cô tới năm sáu mét, vậy mà cô xoay người chạy được hai bước, một bóng người màu đen đã đột ngột chắn trước mặt cô như một trận gió
Tốc độ đáng sợ quỷ quái này khiến Bạch Nhược Y hoảng đến mức trợn to mắt: “Anh..
sao anh chạy tới được...” Người nọ cũng không nhiều lời, tay gã cầm cái gì đó mau chóng chặn kín miệng cô
Bạch Nhược Y chỉ giơ tay giãy giụa không tới ba giây đã mất ý thức, mềm nhũn ngã vào lòng người nọ.
Đào Thành bước tới, liếc nhìn đối phương với vẻ không vui,9dùng tiếng Nhật răn đe người nọ vài câu
Có lẽ anh ta cảm thấy người đó đối xử với Bạch Nhược Y quá thô lỗ
Nhưng từ trước đến nay, đám thanh niên đó không hề thích người đọc sách như Đào Thành nên khinh thường đáp lại: “Dù sao ý của Hội trưởng là đưa cô chủ về, tôi không hề gây thương tổn cho cô ấy
Anh đừng có mà chỉ trò, anh tưởng anh là ai?”
Đào Thành không muốn gây gổ với bọn họ, cảm thấy chẳng hay ho gì
Anh ta chỉ lạnh lùng ôm lấy Bạch Nhược Y từ tay người nọ
Sau đó, đoàn người lên thuyền khởi hành về Nhật Bản.
Hành động của họ vừa gọn gàng vừa nhanh nhẹn, tới thành phố H mà gần như không để lại dấu vết gì, im hơi lặng tiếng đưa Bạch Nhược Y rời khỏi
Cho dù trước đó bọn họ từng chào hỏi cô, nhưng cô cũng không nhắc chuyện này với người bạn nào, ngay cả Bạch Kiến cũng chẳng biết.
Tạm thời chưa ai biết Bạch Nhược Y biến mất ở thành phố H.
Thẩm Đình Thâm còn đang ở trong Cục Cảnh sát, thảo luận với Lộ Trạch và Thẩm Thanh Du xem làm cách nào để giúp Thẩm Đình Vũ thuyết phục người nhà họ Chu viết đơn xin giảm án.
Anh đột ngột cảm thấy mắt phải mình giật một cái, tiếng tim đập “thình thịch” mãnh liệt khiến anh cau mày không yên
Lộ Trạch thấy Thẩm Đình Thâm biến sắc thì ân cần hỏi han: “Sao vậy? Người anh khó chịu ư?”
Cảm giác này chỉ xảy ra trong nháy mắt nên Thẩm Đình Thâm cũng không quá để ý
Có lẽ thời gian qua anh không chú ý nghỉ ngơi, cơ thể mệt mỏi nên mới cảm thấy tim đập nhanh như vậy.
Thẩm Đình Thâm xua tay: “Không sao, chúng ta nói tiếp đi.” “Không sao thật chứ?” Thẩm Thanh Du cũng hơi lo cho sức khỏe Thẩm Đình Thâm, nghiêm mặt hỏi.
“Không sao ạ.” Thẩm Đình Thâm lại đáp.
Mặt khác, Cố Thần Trạch và Trần Duệ luôn theo bên cạnh Chu Dụ
Vốn dĩ chỉ là quan hệ bạn bè, nếu không có việc gì thì sẽ tụ họp, bọn họ không gặp Bạch Nhược Y một tháng cũng là chuyện rất bình thường
Ngay cả Bạch Kiến - ba của Bạch Nhược Y cũng ngồi cả ngày ở công ty, nghĩ rằng cô ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm.
Gần như những người xung quanh cô đều không có thời gian quan tâm việc cô biến mất...
Dưới bầu trời u ám, sóng nước trên mặt biển có vẻ đặc biệt tĩnh lặng
Trong một căn phòng trên tàu thủy, Bạch Nhược Y đang cuộn mình nằm ngủ ở chiếc giường vừa to vừa mềm mại.
Đào Thành ngồi cách giường không xa
Anh ta xem giờ trên di động đặt tại bàn, mấy người kia bảo hiệu quả của thuốc đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, vậy nên Bạch Nhược Y còn ngủ tận hai mươi tiếng nữa mới tỉnh.
Đợi đến khi cô tỉnh giấc thì họ đã về đến nhà Đẳng Y.