Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 629: Sẽ chết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người đó vẫn nhìn chằm chằm Bạch Nhược Y, không biết anh ta có nhìn thấy cô không

Đột nhiên cái người thoạt nhìn không khác gì người chết ấy giơ tay chỉ về cửa phòng trước mặt Bạch Nhược Y rồi nói tiếng Nhật với mấy người kia

Nhưng kẻ vây quanh anh ta nhìn nhau rồi một gã trong số đó hùng hổ nói gì đấy, sau đó kéo cửa phòng ra

Bốn mắt đối diện với Bạch Nhược Y

Gã thấy rõ sự sợ hãi và bối rối trong mắt cô, và cũng nhìn thấy trong mắt cô toàn là hình ảnh của gã

Người đàn ông mặc vest vô cùng kinh ngạc, tất cả những người trong biệt viện này gã đều biết, nhưng người phụ nữ này từ đâu tới? Gã quay đầu lại nói tiếng Nhật với những người3mặc vest kia: “Người phụ nữ này từ đầu tới, các người quen nhau sao?” Mấy người kia đứng đó nhìn nhau, tất cả họ đều ngơ ngác, sau đó lắc đầu nói không biết.

Còn có một gã trông chủ động hơn, đi tới cạnh Bạch Nhược Y, quan sát cô từ đầu tới chân

Gương mặt Bạch Nhược Y vô cùng sắc nét, ánh đèn chiếu rọi khiến gương mặt trắng nõn của cô phát sáng

Ánh mắt gã ta lại di chuyển xuống phía dưới, dáng người đẹp đẽ, do sợ sệt nên +đang run rẩy, đặc biệt là phần ngực

Chỉ cần run rẩy cũng khiến gã ta vừa nhìn thấy đã cương cứng.

Gã đàn ông cong nở nụ cười nham hiểm, đưa tay nắm lấy cằm của Bạch Nhược Y

Hiện cô đang vô cùng hoảng sợ, không còn đủ1tỉnh táo nên không thể tránh kịp

Những người đáng lẽ đang bao vây người trên đất kia đều đã bước tới, giống như đang nhìn thấy một món hàng tinh xảo, liếc nhìn nhau cười và nói gì đó với nhau.

Sau đó họ quyết định kéo Bạch Nhược Y vào trong phòng, hai người đàn ông đi phía trước xốc nách cô lên

Vừa vào phòng, mùi máu tanh nồng đã xộc lên, trộn lẫn với mùi ẩm mốc lên men khiến Bạch Nhược Y cúi đầu ho khan.

Điều khiển Bạch Nhược Y sợ hãi chính là không thể nhìn thấy rõ màu sắc sàn nhà, trên sàn đã nhuộm đỏ hoàn toàn, góc phòng vẫn còn một vài bộ phận cơ thể người...

Không chỉ có vậy, trong phòng có mấy người nằm trên đất, nhìn kỹ thấy chân họ đang6bị dây xích to khóa chặt lại.

Bọn họ có người đã hôn mê bất tỉnh, có người vẫn còn tỉnh, nhưng gương mặt họ không còn biểu cảm của người bình thường

Tất cả đều có dáng vẻ vô cùng kỳ lạ, miệng liên tục cầu xin, đôi mắt đầy vẻ sợ sệt

Bây giờ Bạch Nhược Y cũng vô cùng hốt hoảng, cô không biết những người này muốn làm gì, tái mặt mà nói: “Các người muốn làm gì, thả tôi ra!” Khi cô nói chuyện, giọng nói đều trở nên run rẩy, hai tay giãy giụa trong vô vọng

Nhưng đương nhiên một người phụ nữ yếu đuối như cổ làm sao có thể giãy khỏi được những người đàn ông này.

Họ đặt Bạch Nhược Y vào một chiếc khóa, trên khóa vẫn còn vết máu, nếu như đoán không4nhầm có lẽ là đó là chỗ đã khóa người thừa sống thiếu chết ở ngoài cửa kia

“Đừng!” Bạch Nhược Y vẫn không muốn ngồi xuống, mặt đất thật sự quá bẩn, quá buồn nôn khiến cô có kháng cự theo bản năng, không biết họ muốn làm gì.

Nhưng họ chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp ẩn cô xuống, cả đám khóa cô vào khóa sắt

cảm giác sền sệt trên đất thấm vào quần áo khiến cổ nổi da gà

Cô rụt người lại về phía sau, ánh mắt nhìn xung quanh phòng

Trong phòng không hề có gì, chỉ thấy trên sàn đầy khóa sắt, mỗi khóa đều đang giam giữ người.

Mỗi người đều vô cùng thảm hại, khiến cho người ta nghĩ tới nhục hình của triều đại nhà Thanh..

Bạch Nhược Y hoảng sợ, cơ thể cô lùi3về phía sau tránh sự bẩn thỉu.

Cô hoảng sợ nhìn người trước mặt, dù biết bọn họ không hiểu ý mình nhưng vẫn nói: “Các người muốn làm gì? Đừng đụng vào tối!” Những người đàn ông đó lại trò chuyện với nhau, ánh mắt vẫn nhìn Bạch Nhược Y từ đầu tới cuối, cái nhìn đó dấy lên sự ham muốn trần trụi rõ ràng

Thậm chí có kẻ còn hất cằm một cách bỉ ổi, nụ cười vô cùng ghê tởm.

Gã ta đi đến cạnh Bạch Nhược Y, ngồi xổm xuống, đối diện với cô, mặt của hai người chỉ cách nhau vài chục centimetre

Nét mặt của người đàn ông này khiến Bạch Nhược Y nhớ lại rất lâu trước đây, Hạ Tiêu Tiêu từng vứt cô ào một nhà xưởng bỏ hoang rồi gọi mấy gã đàn ông tới, định làm những chuyện dơ bẩn với cô.

Sự sợ hãi ẩn sâu trong tâm hồn khiến Bạch Nhược Y run rẩy, cô lắc đầu liên tục: “Đừng mà! Đừng mà!”

Người đàn ông đó càng cười lớn, hình như rất thích phụ nữ kháng cự, gã ta nghiêng đầu nhìn những người phía sau và nói bằng tiếng Nhật: “Nhỏ này thơm quá.” Nói xong, gã quay đầu lại, nhìn Bạch Nhược Y với vẻ mặt dâm đãng, đưa tay muốn cởi quần áo cô.

Mấy người đàn ông kia đứng ở chỗ khác, vây quanh nhìn rồi hỏi: “Đây là người ở đâu?”

“Không biết, vừa mới nhìn thấy ở sân, dáng vẻ không tồi nên mới bắt lại.” Gã bên cạnh nói, trong mắt cũng hiện lên vẻ dâm đãng: “Đừng nóng, từng người một.” Kể đó một người đàn ông bước qua, hắn cũng chính là kẻ từng cùng Đào Thành tới thành phố H và gặp Bạch Nhược Y mấy lần.

Sau đó hắn lập tức kéo gã đang ở trước mặt cô ra, mở khóa cho cô, hung hăng nói với đám người đang vây quanh: “Các người có biết cô ấy là ai không? Lại dám giở trò bỉ ổi với cô ấy sao? Cô ấy là con gái của hội trưởng đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.