*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lộ Trạch đứng đợi ở ngoài cửa, thấy Diệp Thâm vô cùng lo lắng chạy đưa Thẩm Đình Thâm đi thì cũng đứng lên
“Sao thế? Biết được mắt của Thẩm Đình Thâm bị sao chưa?” Lộ Trạch vừa chạy theo, vừa lo lắng hỏi Diệp Thâm
Diệp Thâm không biết Lộ Trạch, nhưng từ cách nói chuyện của cô ta, cũng biết được Lộ Trạch là một trong những người thích Thẩm Đình Thâm
Có điều Diệp Thâm hơi tò mò là mắt của Thẩm Đình Thâm xảy ra vấn đề như vậy, tại sao mãi không thấy Bạch Nhược Y tới
“Còn chưa biết, kiểm tra trước rồi nói sau.” Diệp Thâm không thể kết luận một cách mù quáng, những việc chẩn đoán bệnh như thế này, không thể chỉ kiểm tra sơ sài, cũng không thể xác định nghiêm trọng bao nhiêu
Nhưng nhìn mắt của Thẩm3Đình Thâm như vậy thì quả thật vô cùng nghiêm trọng
Sau khi vào phòng chụp CT, Thẩm Đình Thâm đã vô cùng mệt mỏi, anh nhắm mắt lại ngủ thiếp đi
Các bác sĩ vén mắt anh lên, thấy đôi mắt màu đỏ sẫm, không còn giống mắt bình thường nữa
Diệp Thâm vô cùng lo lắng cho tình trạng của Thẩm Đình Thâm, trong khi đợi kết quả, cậu ta hỏi Lộ Trạch: “Mắt Thẩm Đình Thâm đã xảy ra vấn đề gì? Chuyện gì đã xảy ra?” Lộ Trạch vô cùng hoang mang, gấp gáp, trả lời Diệp Thâm với giọng nức nở: “Gần đây Thẩm thị xảy ra nhiều chuyện, anh cũng biết, anh ấy vẫn luôn lo lắng cho chuyện của công ty, mấy tháng nay không ngủ ngon giấc
Cộng thêm gần đây Thẩm Đình Vũ xảy ra chuyện, đầu óc luôn trong trạng1thái suy nghĩ căng thẳng...” Lộ Trạch nói mà nước mắt lăn dài: “Bạch Nhược Y đột nhiên mất tích, anh ấy lo lắng cho cô ta nên mắt mới thành ra như vậy.”
Từ trước tới giờ Lộ Trạch chưa từng trải qua chuyện như vậy, cũng không hiểu nên kéo tay Diệp Thâm nói: “Mắt của anh ấy, chắc là không có vấn đề gì chứ?” Diệp Thâm vẫn bình tĩnh khi nghe lời phân tích của Lộ Trạch, Thẩm Đình Thâm luôn ở trong trạng thái stress với cường độ cao, chưa kịp nghỉ ngơi
Lại thêm chuyện Bạch Nhược Y mất tích, khiến anh ấy nhất thời bộc phát nên mắt mới trở nên như vậy.
Không chờ Diệp Thâm nói chuyện, bác sĩ đi ra, cầm tờ xét nghiệm lắc đầu: “Có lẽ mắt của Thẩm Đình Thâm sắp mù rồi.” Bác sĩ nói6rồi thở dài, nhưng đó là sự thật.
Diệp Thâm và Lộ Trạch tái mặt, đặc biệt là Lộ Trạch như bị mất hồn, đôi mắt ửng đỏ nhìn bác sĩ: “Bị..
bị mù?”
Bác sĩ nhìn thấy hai người như vậy, biết là mình đã nói sai, lập tức xua tay: “Không phải, không phải, chỉ là tạm thời thôi, bởi vì nguyên nhân cụ thể thì vẫn chưa nhìn ra, mắt của anh ấy đang xuất hiện trạng thái mù nhưng tỉ lệ khỏi bệnh cũng không thấp, hai người đừng quá đau lòng.” Bản thân Diệp Thâm cũng là bác sĩ, cậu ta biết bác sĩ đã nói có thể là tỉ lệ không thấp, chỉ để an ủi người nhà bệnh nhân mà thôi.
Diệp Thâm giơ tay lấy tờ xét nghiệm từ tay bác sĩ rồi mở miệng nói ngay, chứng tỏ cậu ta không4tin kết quả này: “Tôi cũng có thể tính là bác sĩ riêng của Thẩm Đình Thâm, mỗi năm tôi đều kiểm tra định kỳ cho cậu ấy, cơ thể của cậu ấy luôn khỏe mạnh, sao có thể nói mù là được? Có phải đã gặp sai sót gì không?” “Diệp Thâm, cậu cũng đã làm trong nghề bao nhiêu năm nay, chuyện lạ gì mà chưa từng gặp chứ?” Bác sĩ vô cùng tức giận, vỗ vai Diệp Thâm, chỉ vào kết quả xét nghiệm và nói: “Cậu xem cái này đi, nếu như không phải là Thẩm Đình Thâm còn khỏe thì bây giờ không chỉ là mắt xảy ra vấn đề thôi đâu
Cũng không biết anh ta đã trải qua những chuyện gì, áp lực lớn tới đâu mà lại có thể khiến não bộ bị như thế.”
“Nhưng...” Diệp Thâm không muốn3tin vào kết quả này, dù cậu ta cũng đã nhìn rõ ràng kết quả trên tờ giấy xét nghiệm: “Sao lại có thể đường đột như thế, mắt của Thẩm Đình Thâm có thể không nhìn thấy nữa ư...” Diệp Thâm vẫn rất khâm phục Thẩm Đình Thâm bởi vì anh tuổi trẻ tài cao, qua lại với anh không có gì phải ngại ngần
Điều đó khiến cậu ta cảm thấy hai người không hề có gì khác biệt, Thẩm Đình Thâm cũng đối xử với cậu ta không hề tệ, giống như một người bạn
Tóm lại có những lúc Thẩm Đình Thâm không hề giống như giới truyền thông vẫn thường nói, lạnh lùng mất nhân tính
So với Diệp Thâm không muốn tiếp nhận sự thật, Lộ Trạch lại vô cùng bình tĩnh, cô ta lấy khăn lau nước mắt.
Sau đó cô ta khịt cái mũi ửng đỏ, đi về phía bác sĩ rồi khẽ mở miệng, cắn răng nói: “Bác sĩ, nếu như mắt anh ấy không nhìn thấy nữa, có thể thay được không, thay bằng mắt của tôi.”
“Hả?” Bác sĩ nhất thời không kịp phản ứng, bị ánh mắt vô cùng chân thành của cô ta làm cho ngơ ngác
“Tôi nói là hãy thay mắt anh ấy bằng mắt tôi.” Lộ Trạch nói vô cùng kiên định, bây giờ cô ta không thể chấp nhận được việc Thẩm Đình Thâm bị mù, cho nên thà rằng mình không nhìn thấy cũng không muốn để Thẩm Đình Thâm mất thị lực.
Diệp Thâm cũng sợ sự kiên quyết của cô gái này, cậu ta từng thấy rất nhiều người thích Thẩm Đình Thâm nhưng chưa gặp ai kiên trì như vậy
Có thể vô thức muốn thay mắt mình cho Thẩm Đình Thâm, chỉ điều này cũng đủ biết trong lòng cô ta yêu Thẩm Đình Thâm đến mức nào
Không cần nghĩ ngợi, không hề do dự
“Cô à, cô tỉnh táo lại đi.” Diệp Thâm kéo tay Lộ Trạch: “Bây giờ cậu ấy như vậy không thể thay mắt được, hơn nữa nếu thay mắt có thể điều trị cho cậu ấy thì cũng không cần phải là mắt cô
Bây giờ công nghệ cấy ghép đã vô cùng phát triển, nhưng trường hợp của Thẩm Đình Thâm, không phải chỉ cần thay mắt là có thể giải quyết được vấn đề.”