*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tôi đi cho.” Một giọng nữ vang lên giữa đám người, sau đó bọn họ nhìn thấy một cánh tay xinh đẹp cầm lấy cháo loãng trong tay Cố Thần Trạch
Hai người cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy Lộ Trạch mang cháo loãng rời đi.
“Trần Duệ, tôi thấy cô ta hơi quen, cô ta có quan hệ gì với Thẩm Đình Thâm thế?” Cố Thần Trạch nhìn bóng dáng Lộ Trạch đã đi xa, tò mò hỏi Trần Duệ.
“Tôi nghe Thẩm Đình Thâm nói, hình như cô ta là bạn cùng học cấp ba với cậu ấy, lúc học đại học đã từng tới tìm cậu ấy mấy lần, vì vậy nên nhìn mới thấy hơi quen.” Trần Duệ cầm lon nước uống một hớp, trong lòng phức tạp: “Thoạt nhìn cô gái này có vẻ3cũng thích Thẩm Đình Thâm đấy.”
“Đúng vậy, tôi còn nghe đàn anh Diệp Thâm nói, sau khi nghe thấy Thẩm Đình Thâm bị mù, cổ ta đã lập tức nói muốn đổi mắt mình cho cậu ấy.” Cố Thần Trạch vừa cảm thán vừa nhìn Trần Duệ: “Sao bây giờ mà còn có cô gái nặng tình nặng nghĩa như vậy được chứ, đáng tiếc trong lòng Thẩm Đình Thâm chỉ có mình Bạch Nhược Y.” “Cậu nói vậy là có ý gì...” Trần Duệ trừng mắt liếc Cố Thần Trạch: “Thì ra ý cậu là, chi bằng Thẩm Đình Thâm ở cùng với Lộ Trạch luôn hay sao?”
Giữa Lộ Trạch và Bạch Nhược Y, Trần Duệ vẫn lựa chọn chính nghĩa, không chùn bước mà đứng bên cạnh Bạch Nhược Y đấy
“Đừng nói bậy.” Cố1Thần Trạch nhíu mày, nhắc đến tên Bạch Nhược Y, trong lòng họ lại sinh khúc mắc: “Bây giờ cô ấy còn chưa rõ tung tích, thật là phiền chết được, chẳng biết cô ấy có gặp nguy hiểm gì không nữa.”
“Cậu nói xem có phải do Tổng giám đốc mới kia, Đào Nguyệt giở trò hay không?” Trần Duệ nhớ tới việc các cơ quan cảnh sát đều không điều tra ra tin tức của Bạch Nhược Y, bên cạnh họ lại không có quá nhiều người đủ khả năng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn Đào Nguyệt có khả năng này.
“Chắc không đâu.” Cố Thần Trạch nghiêng đầu suy nghĩ: “Dù sao cô ta cũng chỉ là một người làm ăn, sao có thể có quan hệ gì với lãnh đạo quốc gia6chứ?” “Nói không đúng rồi.” Đến bây giờ Trần Duệ còn cảm thấy việc Thẩm Đình Vũ lỡ tay giết Chu Kỳ nhất định có quan hệ với Đào Nguyệt.
Cho nên mới nói Đào Nguyệt này tâm tư sâu không thấy đáy, thật là đáng sợ.
Bên kia, Lộ Trạch đem cháo trong tay đưa đến phòng bệnh Thẩm Đình Thâm, cô ta ngồi bên mép giường anh.
Lúc cô ta nhìn anh, anh vẫn còn đang nhắm mắt, có cảm giác như đã ngủ rồi.
Nhưng đến khi cô ta ngồi xuống, Thẩm Đình Thâm lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Lộ Trạch đúng không?” Lộ Trạch giật thót, chẳng biết tại sao chỉ cần nghe thấy Thẩm Đình Thâm gọi tên mình, cô ta lại không khống chế nổi cảm giác muốn ứa nước mắt
Lộ Trạch cổ4tỏ vẻ vui cười, giọng nói pha chút dí dỏm: “Ừm, sao anh biết là em vậy?” “Trên người em có mùi nước hoa rất nồng.” Thẩm Đình Thâm bình tĩnh nói, chậm rãi mở mắt ra
Đôi mắt kia vẫn đen nhánh như cũ, giống hòn đá màu đen, nhưng lại không có tiêu cự
Trong đôi mắt anh như có một hồ nước đọng bên trong, không thể phản xạ ra ánh sáng nào
Lộ Trạch ngửi cổ tay mình, không phải nồng, nhưng cô ta vẫn rất vui vì Thẩm Đình Thâm có thể nhận ra mình
“Em đưa cháo đến, anh ngồi dậy ăn chút đi.” Lộ Trạch để cháo qua một bên, giơ tay muốn đỡ Thẩm Đình Thâm dậy
Ngón tay vừa chạm đến bả vai Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm đã đưa tay3đẩy cô ta ra.
Khi Lộ Trạch định giúp Thẩm Đình Thâm múc cháo thì anh đã ngồi dậy, mở to đôi mắt vô hồn nhìn cô ta
“Đưa qua đây, tôi tự ăn.” Thẩm Đình Thâm giơ tay trong không khí, chờ Lộ Trạch đưa cháo đến tay mình
Lộ Trạch do dự trong chốc lát nhưng vẫn không thay đổi động tác: “Hay để em đút cho anh nhé.” Thẩm Đình Thâm vốn không thích quá thân mật với người khác, anh đưa tay ra: “Tôi tự ăn.” “Thẩm Đình Thâm.” Lộ Trạch bất đắc dĩ gọi tên anh: “Đừng cố chấp như vậy được không? Em..
em thật sự rất áy náy với anh, anh để em làm ít chuyện đền bù chút tổn thất cho anh được không?”
Lộ Trạch chỉ nghĩ rằng, đôi mắt Thẩm Đình Thâm không thấy gì là do mình dùng thủ đoạn ép Bạch Nhược Y rời khỏi, vì vậy anh bỗng chốc không chịu được kích thích nên mới bị mù
Nên lúc nghe được tin anh không thể nhìn thấy nữa, cô ta mới có thể không sợ hãi mà nói muốn lấy mắt mình thay cho anh.
Thẩm Đình Thâm không hiểu ý Lộ Trạch, hàng lông mày đen nhánh nhíu chặt: “Em áy náy với tôi? Em làm gì có lỗi với tôi hay sao mà áy náy?”
“Em...” Lông mày Lộ Trạch đã nhíu chặt, cô ta nhìn đôi mắt Thẩm Đình Thâm, trong lòng vô cùng khó chịu: “Ngày đó lúc gặp Bạch Nhược Y lần đầu trong Cục Cảnh sát, em đã nói với cô ấy, nếu như cô ấy không rời khỏi anh, em sẽ không giúp vụ án của Thẩm Đình Vũ nữa
Em còn nói với cô ấy là chỉ cần cô ấy bỏ đi trước thì coi như đã đồng ý lời em nói
Sau đó đúng thật là anh không nhìn thấy cô ấy nữa, nếu không phải do em ép cô ấy, cô ấy cũng sẽ không biến mất, mà nếu cô ấy không đột nhiên biến mất, anh sẽ không biến thành thế này, tất cả mọi thứ đều là lỗi của em
Em xin lỗi, xin lỗi Thẩm Đình Thâm, em không hề nghĩ chuyện này lại thành như vậy.”
Lộ Trạch đứng bên cạnh chân thành xin lỗi, bả vai cô ta run nhẹ, vành mắt đều đỏ lên hết.
Thẩm Đình Thâm bình tĩnh nghe Lộ Trạch kể xong, gương mặt anh vẫn lạnh nhạt, cũng không biết có phải do hiện tại không nhìn thấy gì hết hay không mà cả người anh đều toát ra vẻ hờ hững
Giống như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không thể làm anh buồn mà cũng không thể khiến anh vui vẻ nữa
Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong phòng bệnh, cửa sổ đóng chặt khiển mùi thuốc cứ loanh quanh trong phòng, tất cả đều như chậm lại.
Rất lâu sau, mắt Lộ Trạch không còn đỏ nữa, mà cháo trong tay cô ta cũng không đủ nóng nữa.
Thẩm Đình Thâm nhàn nhạt mở miệng: “Đưa cháo cho tôi đi, tôi đói rồi.” “Thẩm Đình Thâm...” Lộ Trạch không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô ta thà nghe anh trách mình, bảo mình cút đi hoặc làm chuyện gì quá đáng cũng được, chứ không muốn nhìn thấy anh chịu đựng trong lòng, bên ngoài lại bày ra dáng vẻ bình tĩnh.