*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhưng Thẩm Đình Thâm lại hoàn toàn không để ý đến lời cô ta, ngược lại càng khiến cô ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Giống như một giây trước khi cơn bão tới, sau đó sẽ là giông tố, Lộ Trạch sợ mình không chịu nổi.
Cô ta không yên lòng nhìn chằm chằm gương mặt Thẩm Đình Thâm, sợ trong nháy mắt Thẩm Đình Thâm lại bộc phát.
Nhưng Thẩm Đình Thâm chỉ cầm tô cháo đặt lại cạnh đầu ngăn tủ, thử xem đúng vị trí chưa rồi mới để tổ xuống
Thẩm Đình Thâm tiếp tục tìm kiếm khăn giấy, nhưng giơ tay tìm mãi vẫn không thấy
Mà anh lại không chịu mở miệng nhờ Lộ Trạch đưa hộ khăn giấy
Anh cố chấp sờ tới sờ lui trên bàn,3đụng phải giỏ hoa quả và một vài hộp thuốc, có vài đồ vật nhỏ rơi xuống đất
Trong căn phòng yên tĩnh lại vang lên tiếng ồn khá rõ ràng
Cuối cùng Thẩm Đình Thâm cũng ngừng tay, để tay xuống dưới chăn, còn một tay giơ lên lau miệng
“Nghe thấy.” Thẩm Đình Thâm thản nhiên nói: “Nhưng cô ấy sẽ không vì lời em nói mà rời khỏi anh
Nói cách khác, Bạch Nhược Y biến mất không phải do em, mà là do nguyên nhân khác.” Thẩm Đình Thâm hiểu rõ Bạch Nhược Y, cô nhất quyết sẽ không vì Lộ Trạch - một người không có uy hiếp gì với mình mà rời khỏi anh.
“Nhưng...” Lộ Trạch không hiểu rõ tình cảm giữa bọn họ, chỉ cho rằng1bây giờ Thẩm Đình Thâm vẫn còn đang yêu Bạch Nhược Y nên mới nghĩ cô ấy quá tốt đẹp: “Nhưng tại sao cô ấy lại biến mất chứ? Chẳng lẽ ngoại trừ em ra, còn có người muốn cô ấy rời khỏi anh sao?”
Thẩm Đình Thâm không biết trả lời thế nào với vấn đề Lộ Trạch đưa ra, anh thật sự không biết rốt cuộc Bạch Nhược Y bị thể nào, hơn nữa hiện tại hai mắt anh không nhìn thấy gì.
Nghe Lộ Trạch nói, lòng anh rất phức tạp: “Cô ấy gặp phải chuyện gì thôi, hiện tại tình cảnh cô ấy rất nguy hiểm, em đừng ngồi đây đoán mò nữa.”
“Thẩm Đình Thâm.” Lộ Trạch lại gọi tên anh, tiếng gọi xé lòng: “Anh tỉnh6táo chút được không? Anh thật sự cho rằng Bạch Nhược Y yêu anh đến thể ư? Cô ấy chỉ trùng hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay sao? Tại sao anh không nghĩ rằng cô ấy không chịu nối dáng vẻ này của anh nên mới bỏ đi.”
“Câm miệng!” Thẩm Đình Thâm đột nhiên giận dữ hét lên, hai tay đặt trong chăn nắm chặt thành hình nắm đấm, hai mắt anh không có tiêu điểm, hàng lông mày đang nhíu chặt: “Hiện tại tình trạng tôi thế nào, tôi rất rõ ràng, không cần em đến nhắc nhở!”
Bây giờ trong lòng Thẩm Đình Thâm cảm thấy thế nào ư? Anh cảm thấy thế giới này đối với anh thật không công bằng chút nào.
Lúc còn trẻ,4không nói đến cả nước hay thế giới, nhưng ở trong giới kinh doanh tại thành phố H này, địa vị của anh rất cao.
Dạng người nịnh nọt nào mà anh chưa từng gặp, anh cũng từng nghĩ mình là đứa con của trời.
Cuộc đời anh đều hoàn mỹ, chỉ tới khi gặp Bạch Nhược Y, Bạch Nhược Y không giống những gì trước giờ anh có
Những tiếng vỗ tay và hoa tươi trước kia đều không quan trọng
Còn Bạch Nhược Y xuất hiện lại khiến Thẩm Đình Thâm như tìm được linh hồn của mình, tuy rằng con đường hai người đến với nhau có chút quanh co, nhưng tất cả mọi thứ đều chỉ làm cho tình cảm giữa hai người thêm vững chắc mà thôi.
Mà hiện3giờ, Thẩm thị không có chỗ cho anh, mắt anh cũng không thấy gì
Thậm chí anh không dám nghĩ đến mấy ngày nữa, các tiêu đề trang báo ở thành phố H này có bao nhiêu ác độc
Nhưng ngay lúc này đây, Bạch Nhược Y lại biến mất
Dù anh biết rõ Bạch Nhược Y nhất định đã gặp chuyện gì đó mới rời khỏi mình, mặc dù anh lo lắng cho Bạch Nhược Y nhưng cũng rất mong ngóng cô đến đây.
Anh cảm thấy bây giờ chỉ có sự tồn tại của Bạch Nhược Y mới khiến mình an lòng.
Thậm chí anh còn không muốn tỏ vẻ khó chịu trước mặt mẹ mình, chứ đừng nói đến những người bạn thân như Cố Thần Trạch và Trần Duệ.
Máu thịt, xương cốt, tinh thần anh đều như sụp đổ, nhưng lại không muốn thể hiện ra ngoài.
Nỗi đau cứ nghẹn trong lòng, khiến anh cảm thấy thở mà như có dao găm trong khí quản, cực kỳ khó chịu
Cái cằm hơi tròn của Lộ Trạch run rẩy, cô ta biết rõ giờ đây Thẩm Đình Thâm cần phát tiết cơn giận
Nếu để anh nghẹn mãi như vậy, đừng nói đến sức khỏe xảy ra vấn đề, sợ là tinh thần anh cũng có vấn đề theo
Bây giờ cô ta không chịu nổi khi nhìn dáng vẻ kìm nén thống khổ của Thẩm Đình Thâm, thấy anh khó chịu, Lộ Trạch không chỉ cảm nhận được mà còn như đang trải nghiệm những nỗi đau ấy
Người đàn ông này là người mà Lộ Trạch yêu nhiều năm, khiến Lộ Trạch không có cách nào khống chế được nỗi khổ trong lòng
Cô ta vươn tay nắm lấy tay Thẩm Đình Thâm, giọng nói đầy đau khổ: “Thẩm Đình Thâm, bây giờ anh không có gì thay đổi hết anh biết không? Mắt anh chỉ là tạm thời, nhất định sẽ tốt hơn, anh tin tưởng em, em sẽ không gạt anh
Anh cũng biết đấy, em không phải người biết lừa gạt, nhất là đối với anh.” “Đúng không?” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng rút tay về, anh không phải người vong ân phụ nghĩa
Anh biết rõ Lộ Trạch có thể suốt đêm từ nước ngoài trở về giúp cho bản án của Thẩm Đình Vũ, hoàn toàn là vì giao tình giữa hai người.
Vì vậy giọng điệu bây giờ Thẩm Đình Thâm nói với Lộ Trạch vẫn chưa tính là quá lạnh lùng: “Lộ Trạch, tôi biết rõ em quan tâm tôi, nhưng giờ tôi không muốn nói với em những chuyện này, tôi thế nào thì tự tôi biết rõ
Thật lòng cảm ơn em đã nhớ tình bạn nhiều năm của chúng ta mà bằng lòng về nước giúp đỡ bản án của Thẩm Đình Vũ
Về phần Nhược Y mất tích, em cũng không cần tự trách, chuyện không liên quan đến em
Tiền phí mà em giúp đỡ trong bản án kia, tôi sẽ nhờ ba chuyển vào tài khoản em
Hiện tại ở Trung Quốc em cũng không có việc gì, về nước sớm đi thôi.” Nghe xong lời này, nước mắt Lộ Trạch rơi xuống, những giọt nước mắt lớn lăn trên giường, nhanh chóng thấm vào lớp drap
“Thẩm Đình Thâm, anh đừng đuổi em đi được không?” Lộ Trạch thật sự không khống chế nổi tâm trạng mình, cô ta khóc lớn, không ngừng khịt mũi và nói: “Trước khi Bạch Nhược Y quay về bên cạnh anh, hãy để em chăm sóc anh đi.”