*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mỗi người đều có ý nghĩ riêng, có con đường riêng
Thẩm Đình Thâm không muốn làm chậm trễ sự nghiệp của Lộ Trạch, cuộc đời Lộ Trạch còn con đường rất dài phải đi, không nên vì mình mà dừng lại ở đây.
“Không cần.” Anh bình tĩnh từ chối, mà những ý nghĩ trong lòng kia, anh không định nói cho cô ta nghe.
Chỉ cần biểu đạt thái độ của mình thôi là được rồi.
Nhưng Lộ Trạch lại là người cố chấp, nói cách khác, hai người họ giống nhau ở điểm này.
Cô ta cũng bày tỏ thái độ của mình một lần nữa, sụt sịt: “Anh yên tâm, em tuyệt đối không có ý nghĩ gì về tình yêu nam nữ cả
Chẳng qua em cảm thấy dáng vẻ này của của anh đều do em ép Bạch Nhược Y rời3đi mới khiến anh trở nên như vậy
Vì thế em có nghĩa vụ chăm sóc anh, nếu không em sẽ tự trách mình cả đời mất.”
Thẩm Đình Thâm lắc đầu, anh đã nói việc Bạch Nhược Y mất tích không liên quan gì đến Lộ Trạch hết, vậy nên cô ta cũng không cần tự trách
“Không cần...”
“Xin anh! Xin anh đấy được không?!” Lộ Trạch không kiềm chế được mà khóc nức nở, cắt ngang lời từ chối thứ ba của Thẩm Đình Thâm: “Hãy để em chăm sóc anh đi!”
“Đủ rồi!” Dù có đổi tính đi nữa, Thẩm Đình Thâm cũng không muốn nói thêm gì với Lộ Trạch: “Tôi nói rồi, em không nợ tôi cái gì cả nên không cần chăm sóc tôi, em hãy sống tốt cuộc sống của mình, làm chuyện mình muốn làm là được1rồi.”
Làm bạn của Lộ Trạch, tuy Thẩm Đình Thâm chưa bao giờ yêu cô ta nhưng anh vẫn luôn xem cô ta là bạn
Anh hi vọng Lộ Trạch có thể sống tốt, làm chuyện mà cô ta muốn làm.
Không cần tiêu phí quá nhiều tâm tư trên người anh, bởi vì anh biết bản thân không thể cho cô ta thứ gì.
“Chuyện em muốn làm chính là chăm sóc anh!” Lộ Trạch đã khóc đến độ không kiểm soát nổi, lúc nói chuyện không ngừng khịt mũi: “Cuộc sống em muốn chính là được ở bên cạnh anh.” Tại thời điểm này, nếu là những người đàn ông bình thường, sau khi liên tiếp gặp thất bại, biết được mắt mình đã bị mù, người bạn nữ nhiều năm có năng lực xuất sắc và tướng mạo hơn người nói muốn6ở cạnh mình; tất sẽ dao động, vì lúc này đây, thứ anh ta cần nhất chính là sự an ủi và tình yêu.
Nhưng từ trước tới giờ Thẩm Đình Thâm đều không phải kiểu đàn ông bình thường.
Thái độ của anh luôn rất rõ ràng, cũng rất cứng rắn: “Lộ Trạch, em là một người ưu tú, đừng khiến mình trở nên tầm thường như vậy
Đi đi, rời khỏi tôi đi.”
Lộ Trạch khóc, lắc đầu, nước mắt chảy ra: “Không..
Em không muốn..
Thẩm Đình Thâm, vào lúc này em không thể rời khỏi...” “Em còn chưa hiểu sao?” Thẩm Đình Thâm cắt ngang lời cô ta: “Ý của tôi là dù hiện tại tôi hai bàn tay trắng, hai mắt bị mù, tôi cũng không muốn ở bên cạnh em.”
Anh đã nói đến nước này rồi, dù là ai cũng không4thể nói thêm gì nữa.
Mà trái tim Lộ Trạch đã đau không chịu nổi, cô ta mấp máy khóe môi run rẩy: “Anh luôn miệng nói em là người ưu tú, nhưng trong lòng anh, em lại trở thành dạng người như thế sao? Dù anh có hai bàn tay trắng cũng không muốn đếm xỉa tới em?”
Thẩm Đình Thâm trả lời không cần nghĩ ngợi: “Ừ.” Nước mắt Lộ Trạch vương đầy mặt, như lời trào phúng dành cho cô ta
Lộ Trạch nhếch môi cười tự giễu khiến người ta cảm thấy đau lòng
“Em đi.” Cô ta đã từ bỏ Thẩm Đình Thâm như thế, cô ta bất lực rồi.
Thời gian trôi nhanh, trong thời gian này, Thẩm Đình Thâm ở trong phòng bệnh
Một là đợi tin tức mắt anh có chuyển biến tốt từ bác sĩ
Hai là đợi tin3Bạch Nhược Y từ đám người Trần Duệ và Cố Thần Trạch
Nhưng đã qua hai tuần lễ, anh chẳng đợi được tin tức nào
Người đến là Thẩm phu nhân, giọng nói lúc này của bà đã không còn cảm giác suy sụp như trước, mà chỉ như đến đón con trai bị bệnh về nhà thôi
“Đình Thâm, chúng ta về nhà đi.” Thẩm phu nhân đi đến cạnh giường, nắm lấy tay Thẩm Đình Thâm.
Vừa chạm vào tay Thẩm Đình Thâm đã khiến lòng Thẩm phu nhân kinh ngạc
Trong ấn tượng của bà, thể chất con trai luôn ấm áp, dù đang vào mùa Đông thì gan bàn tay anh vẫn ấm.
Mà bây giờ anh vẫn luôn nằm trên giường bệnh, chỉ cần thời tiết hơi lạnh là Diệp Thâm sẽ mở điều hòa cho anh
Theo lý mà nói, bây giờ tay Thẩm Đình Thâm hẳn phải ấm
Nhưng lúc tay Thẩm phu nhân chạm vào tay anh, bà có cảm giác lạnh buốt như chẳng hề mang hơi ẩm nào
Thẩm Đình Thâm ngồi trên giường, lưng dựa vào gối đầu
Thật ra anh chẳng nhìn thấy gì cả, cũng không biết tại sao lại ngồi xuống, ánh mắt mờ mịt không biết nên nhìn đi đầu mới tốt.
Chỗ nào cũng toàn màu đen.
Một mình anh đứng giữa bóng đêm, đứng trong thời gian quá lâu, thời gian quá dài khiến anh dần thành thói quen.
Anh đã quen với loại cảm giác ở giữa bóng đêm này, cũng quen với sự yên tĩnh của bóng tối.
Lòng anh đã dần nguội lạnh, dù tất cả mọi thứ trên thế giới này đổ xuống người anh, anh cũng bình tĩnh không có phản ứng gì nhiều
“Được.” Đôi môi mỏng của anh có hơi khô, nhẹ nhàng đóng mở, sau đó thốt ra một chữ
Thẩm phu nhân giúp anh thu dọn xong rồi đỡ anh xuống giường
Sau khi hai mắt bị mù, đây là lần đầu tiên anh rời khỏi cái giường này, lúc đầu anh cũng không biết nên làm thế nào.
Biểu cảm nhỏ trên gương mặt anh bị Thẩm phu nhân nhìn thấy được, trong lòng bà thấy cực kì khó chịu, bà vừa giúp Thẩm Đình Thâm lấy giấy trên kệ xuống để dưới chân anh, vừa cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng như không có chuyện gì nói: “Đình Thâm, mẹ là mẹ con.”
Con trai, mẹ là mẹ con, con có cái gì không thoải mái, có cái gì bất tiện cứ nói với mẹ
Tại sao ở trước mặt mẹ mà không biểu đạt bất cứ điều gì..
Động tác mang giày của Thẩm Đình Thâm chậm lại, nhưng anh vẫn không nói thêm gì.