*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cuộc sống của cô tựa như một người câm, ngủ cả ngày, Đằng Y bảo cô thử học một chút tiếng Nhật, nhưng cô không muốn học
Cho nên bây giờ nhìn thấy Đào Thành mặc một bộ vest tới đây, cô hoàn toàn không muốn mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt như hổ phách của anh ta.
Đào Thành đón lấy ánh mắt chán ghét lại mang theo oán hận của Bạch Nhược Y, từng bước từng bước đến gần, sau đó dừng ở bên cạnh Bạch Nhược Y, “Hôm nay là Tấn Nguyệt”, cô phải đi xem mắt với ngài Hùng Ngạn, ngài Đằng Y bảo tôi đi theo cô, mặc dù ngài Hùng Ngạn cũng biết một chút tiếng Trung, nhưng để cho thuận tiện, tôi vẫn nên cùng đi thì hơn.”
(*): Ngày mùng Một âm lịch mỗi tháng
Bạch Nhược Y lắc đầu một3cái, cuối cùng cũng bật ra một chữ, “Không.” “Không?” Đào Thành nghe tin Bạch Nhược Y muốn chạy trốn, cho rằng bây giờ cô đã sớm thỏa hiệp, cam chịu số phận rồi
Không ngờ lại có thể nghe được câu phản kháng từ miệng cô, “Ý cô là cô không muốn đi gặp ngài Hùng Ngạn
sao?”
“Ừ.” Bạch Nhược Y thu hồi ánh mắt, không muốn nhìn vào Thành thêm cái nào, “Tôi không đi.” “Tôi khuyên cô nên nghe lời chút đi.” Đào Thành vừa nói, vừa lấy chiếc điện thoại có bàn phím của anh ta ra, hình như đang gửi tin nhắn.
Bây giờ đã là năm 2018, loại điện thoại bàn phím này là thứ chỉ xuất hiện trong ký ức, vậy mà vẫn có người còn dùng
Bạch Nhược Y không để ý tới anh ta, nghĩ thầm tôi không đi, chẳng lẽ mấy người1định đánh tôi ngất rồi đưa đi xem mắt sao?
Âm thanh ấn phím trên điện thoại di động của Đào Thành nhanh và vang
Sau đó anh ta mới vừa bỏ điện thoại vào lại trong túi áo vest, thì trước mặt Bạch Nhược Y lập tức xuất hiện ba người đàn ông cao to
Ba người đàn ông nhìn chằm chằm Bạch Nhược Y, cùng nhau cúi người chào cô, dùng tiếng Nhật nói lớn, “Chào cô, lần trước gặp mặt hơi mạo phạm, xin thứ lỗi.”
Giọng nói của bọn họ đẩy mạnh mẽ, mỗi người đều tràn trề sức sống, khí thể xin thứ lỗi doạ Bạch Nhược Y sợ không nhẹ.
Quan trọng nhất là Bạch Nhược Y hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì, cô nhíu mày nhìn vào Thành, “Anh muốn làm gì?”
Đào Thành khẽ cười, mặc dù khuôn mặt không coi là6xuất sắc, nhưng cười lên lại có vài phần lịch sự, “Tôi nói rồi, bảo cô nghe lời một chút, nếu không ba người đàn ông cao to này sẽ trực tiếp bắt cô đi...” Nói đến đây, khóe mắt Đào Thành lại thêm vài phần ý cười, “Chính là trói đưa cô đi đây.”
Bởi vì bây giờ Bạch Nhược Y đang đứng trước mặt Đào Thành, khuôn mặt đắm chìm dưới ánh mặt trời rực rỡ, đường nét trên mặt đều có thể thấy rõ ràng, đến cả những sợi lông tơ nhỏ bé dưới khóe mắt cũng nổi bật.
Đường nét trên khuôn mặt của cô càng nhìn càng giống cô gái bước ra từ trong manga”, cho dù có nghiệm mặt cũng xinh đẹp như vậy.
(*): Là một từ trong tiếng Nhật để chỉ các loại truyện tranh và tranh biếm hoạ nói chung của các4nước trên thế giới
“Mấy người...” Bạch Nhược Y bị mấy người đàn ông cao to này làm cho sắp điên rồi
Lúc trước, bọn họ đưa mình từ thành phố H tới đây một cách thô lỗ, cho nên Bạch Nhược Y cũng biết lời của Đào Thành không phải đang phóng đại đe doạ mình.
“Được rồi, đi thay quần áo đi, người giúp việc đã đặt trên giường rồi.” Đào Thành đưa tay chỉ vào phòng của Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y quay đầu nhìn, buổi sáng lúc thức dậy, cô có thấy một bộ quần áo mới, nhưng cô cũng chỉ nhìn lướt qua
Rõ ràng cô nhìn thấy rất nhiều người ở đây mặc đồ hiện đại, nhưng quần áo Đẳng Y chuẩn bị cho cô, từ trước đến nay đều là kimono truyền thống đặc biệt.
Ngay cả khi ở trong nhà, Đằng Y cũng mặc kimono,3có thể là bởi vì ông ta yêu văn hóa kimono
Nhưng Bạch Nhược Y không thích một chút nào, vốn dĩ khi không có tầng quan hệ này với Đằng Y, Bạch Nhược Y không hề phản cảm với Nhật Bản.
Nhưng bây giờ, cô cực kỳ ghét đất nước này, cực kỳ ghét người trong cái nhà này
“Tôi không thích quần áo màu hồng.” Bạch Nhược Y thản nhiên nói, ý cô rất rõ ràng, cô hoàn toàn không muốn đi gặp Hùng Ngạn
Đào Thành cười, ánh mắt nhìn Bạch Nhược Y có thêm vài phần cưng chiều, “Nhưng tôi cảm thấy màu hồng rất hợp với cô đấy, nó sẽ khiến cô trông rất đáng yêu.”
Mấy năm trước khi Đào Thành ở các nơi hẻo lánh của Trung Quốc điều tra tung tích Bạch Nhược Y, hầu như mỗi sáng sớm thức dậy, anh ta đều lẩm bẩm con gái của Đẳng Y, buổi tối lúc ngủ anh ta cũng sẽ nhớ đến sự tồn tại của cô
Khi chưa tìm được Bạch Nhược Y, anh ta vẫn luôn nghĩ đứa con gái thất lạc của Đằng Y ở Trung Quốc rốt cuộc có dáng vẻ thế nào
Anh ta đã tốn rất nhiều năm để tìm cô gái này, rốt cuộc cô ấy ở đâu, rốt cuộc cô ấy trông ra sao? Cuối cùng dựa vào rất nhiều manh mối nhỏ, Đào Thành mới tìm được cô gái này.
Lần đầu tiên đứng từ xa nhìn cô, anh ta đã nhận ra hóa ra cô lại thu hút người ta đến thế, khi đang điều tra, anh ta chưa từng nghĩ tới cô sẽ có dáng vẻ như vậy
Anh ta lại xem tư liệu của cô, mọi thứ đều rất hoàn mỹ
Điều này khiến Đào Thành có một cảm giác rất vi diệu, có thể là bởi Bạch Nhược Y lớn lên xinh đẹp, mới có thể khiến Đào Thành càng muốn đến gần cô
Lúc Đằng Y ra lệnh muốn đưa Bạch Nhược Y về Nhật Bản, kết hôn với Hùng Ngạn thì ý định ban đầu của anh ta là kháng cự
Anh ta hi vọng cô bé này có thể sống cuộc sống mình muốn, muốn nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của cô
Nhưng Đào Thành cũng biết anh ta không thích Bạch Nhược Y, anh ta đã sắp 30 tuổi, đã qua rồi cái tuổi thích con gái nhỏ hơn mình nhiều tuổi như thế
Anh ta chỉ đơn thuần muốn thử đẹp có thể luôn đẹp mãi.
“Đổi bộ khác đi, tôi không thích.” Bạch Nhược Y không chút cảm xúc nói.
Tiếng nói vừa dứt, ba người đàn ông vừa rồi còn đứng bên cạnh, không biết từ nơi nào ôm tới rất nhiều kimono đủ màu.
Ba người đàn ông kia nghiêm túc cầm quần áo để Bạch Nhược Y chọn.
Bạch Nhược Y hơi nhướng mày, nghĩ thầm sao bọn họ có thể nghe hiểu lời của mình? Đào Thành cười, “Được rồi, trong này có đủ loại màu sắc, tự cô chọn một bộ đi?” Nói xong câu đó, Đào Thành vẫn cố chấp đề nghị một câu, “Nhưng nói thật, cô mặc màu hồng sẽ vô cùng đáng yêu.”
Bạch Nhược Y đến nhìn cũng lười nhìn Đào Thành một cái, tiện tay lấy một bộ kimono màu đen trên tay những người đó.