*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Có lẽ vì trong biệt viện có khá nhiều cây cối xanh biếc, hơn nữa phía sau chính là một rừng cây
Không thể không nói vị trí của biệt viện này thật sự rất tuyệt vời, nằm ngay giữa phố xá sầm uất và rừng rậm, để sự vội vã của phố xá và sự yên tĩnh của rừng rậm kết hợp hoàn mỹ với nhau
Xe của Đào Thành đang chạy rất êm trên đường, Bạch Nhược Y ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ
Những cửa hàng mặt tiền này không khác mấy phố xá Trung Quốc, nhìn tổng thể bảng hiệu rất sống động, không mang quá nhiều tính thương mại
Chỉ tiếc, Bạch Nhược Y không biết tiếng3Nhật, chỉ hiểu một chút tiếng Trung xen lẫn giữa tiếng Nhật
“Thật ra thì sống ở Nhật Bản cũng không tồi.” Đào Thành vừa lái xe, vừa liếc mắt nhìn Bạch Nhược Y
Nhìn đôi mắt màu hổ phách của cô không ngừng phản chiếu cảnh phổ ngoài cửa xe, giọng nói của Đào Thành tự nhiên trở nên dịu dàng, “Nhịp điệu cuộc sống ở Nhật Bản chậm hơn rất nhiều so với các thành phố loại một loại hai của Trung Quốc
Hơn nữa tính tình của mọi người cũng khá tốt, không phải nói tính tình của người Trung Quốc chúng ta không tốt, chỉ là người Nhật Bản giải thể hiện mình hơn, khi sống chung sẽ thoải mái một chút.” “Tập trung lái xe1đi, tôi cũng không muốn nói chuyện phiếm với anh.” Bạch Nhược Y vẫn nghiêng đầu, nhìn cảnh phố phía ngoài.
Khi thấy những học sinh trung học đeo ba lô, các cô gái mặc váy ngắn, Bạch Nhược Y cảm thấy nhìn thật đã mắt.
Chạy khoảng chừng nửa tiếng, Bạch Nhược Y được đưa tới một quán trà, trang trí bên trong cũng không khác bao nhiêu so với quán trà trang trí kiểu Nhật ở thành phố H.
Chẳng qua điều khiển Bạch Nhược Y cảm thấy nổi bật hơn là hương trà trong quán
Bầu không khí xung quanh tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của trà, vừa bước chân vào đã khiến người ta cảm thấy yên bình
Đi tới một phòng bao, Đào Thành nhìn thông6tin trên điện thoại di động, xác nhận lại mới gõ cửa.
Theo vài tiếng “cốc cốc” vang lên, cửa phòng mở ra từ bên trái.
Đập vào mắt Bạch Nhược Y chính là bàn trà chính giữa, phía trên đặt một bộ trà cụ rất cao cấp, trong tách còn toả ra khỏi nhẹ.
Người đàn ông ngồi cạnh bàn trà mặc một bộ vest màu xám tro, trên vest không có một nếp gấp.
Người đàn ông nghe thấy tiếng cửa mở ra, cũng không liếc mắt nhìn Bạch Nhược Y một cái, như thể cậu ta hoàn toàn không quan tâm vị hôn thê trông như thế nào
Đây cũng là lần đầu tiên Đào Thành gặp Hùng Ngạn, chỉ nhìn sườn mặt của cậu ta thì có thể4thấy người này gọn gàng ngăn nắp, nhưng kiểu tóc hơi tuỳ ý
Dù thoạt nhìn thuận mắt, lại thêm một chút chín chắn, nhưng không quá hợp với độ tuổi của cậu ta
Đào Thành cởi giày trước một bước, Bạch Nhược Y mang một đôi giày da đơn giản, hai chân khẽ nghiêng một cái đã cởi ra
“Anh Đào không cần vào đây.” Hùng Ngạn ngồi bên trong không nhìn bọn họ dù chỉ một cái, nhưng cũng nghe thấy tiếng bước chân của hai người, “Tiếng Trung của tôi rất tốt, có thể trao đổi riêng với vị hôn thê của tôi.”
Đào Thành mới cởi ra một chiếc giầy, có hơi lúng túng nhìn Hùng Ngạn, cuối cùng vẫn cười, “Được, vậy tôi ở một phòng3khác chờ hai người, có chuyện gì gọi tôi là được.” Câu sau là nói với Bạch Nhược Y, lỡ như có gì đó không tiện, gọi anh ta là được.
Bạch Nhược Y bĩu môi, đi chân trần vào phòng trà.
Cô vừa mới bước vào, nhân viên phục vụ trong phòng liền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa
Trong phòng trà có một vài bồn hoa, tường giấy đều lấy thiên nhiên rộng lớn làm bối cảnh, cộng thêm trong không khí tràn ngập hương thơm của trà khiến Bạch Nhược Y cảm thấy không tồi
Cô ngồi đối diện với Hùng Ngạn, Hùng Ngạn giúp cô rót một tách trà, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Y
Bạch Nhược Y mặc một bộ kimono màu đen hơi rộng, lộ ra xương quai xanh nổi bật, khiến cô trông vô cùng mong manh
Cậu ta khẽ dời mắt lên trên là có thể thấy gương mặt trang điểm nhạt của cô, các đường nét trên khuôn mặt xinh xắn giống như người trong tranh
Đặc biệt ngũ quan góc cạnh khiến cô có vẻ hơi lạnh lùng, ánh mắt hờ hững xa cách cũng làm người khác không dám đến gần
Cũng may lông mày của cô rất tinh tế, vừa vặn giúp gương mặt cô dịu dàng hơn vài phần
Còn Hùng Ngạn trong mắt Bạch Nhược Y, gương mặt chưa tính là quá hoàn mỹ, hàm dưới hơi rộng
Cũng may sống mũi và đôi mắt của cậu ta coi như không tệ, sống mũi cao làm cho gương mặt trông khá được, mà đôi mắt rất lớn, lông mi cũng rất dài
Khi nháy mắt sẽ có vẻ cậu ta đặc biệt đẹp trai, toát ra hơi thở mê người của phái nam.
Hai người đều đang đánh giá khuôn mặt và phong cách của đối phương.
So ra mà nói, Hùng Ngạn rất hài lòng với Bạch Nhược Y, cô hoàn toàn đẹp hơn tưởng tượng của Hùng Ngạn
Nhưng Bạch Nhược Y lại cảm thấy Hùng Ngạn chẳng qua chỉ vừa đạt đến số điểm thuận mắt, có lẽ vì bên cạnh cô đã có những người đàn ông đẹp trai như Thẩm Đình Thâm, Cố Thần Trạch, khiến thẩm mỹ của cô cao hơn người bình thường vài mức
“Xin chào, tôi là Hùng Ngạn.” Lúc Hùng Ngạn nói tên của mình, khóe mắt hơi nhếch lên, cho thấy cậu ta rất tự mãn với thân phận của mình
Bạch Nhược Y không có hứng thú đối với cậu ta, nhìn trà cụ trên bàn, sau đó nâng tách trà lên uống một ngụm, mới chậm rãi nói, “Tôi là Bạch Nhược Y.” Sắc mặt Hùng Ngạn bởi vì thái độ thờ ơ của Bạch Nhược Y mà thay đổi, có một chút không vui, “Ba cô không có dạy cô, khi nói chuyện với người khác phải nhìn chăm chú vào mắt của đối phương sao?”
Nghe thấy lời cậu ta, Bạch Nhược Y đột nhiên đưa mắt lên nhìn Hùng Ngạn một cái, “Ba của tôi đang ở Trung Quốc.”
“Ồ.” Hùng Ngạn đột nhiên nhớ tới gì đó, sau đó cười, “Tôi từng nghe ngài Đẳng Y nói, bây giờ quan hệ của cô và ông ấy chẳng ra sao cả.”
“Chúng ta nói chuyện chính đi.” Bạch Nhược Y không muốn nhắc tới Đằng Y, cũng không có hứng thú đối với Hùng Ngạn trước mắt, “Hôm nay tôi tới gặp mặt anh là muốn nói với anh, tôi sẽ không kết hôn.”
Hùng Ngạn không nhanh không chậm đặt hai tay lên trên đầu gối, thản nhiên quan sát Bạch Nhược Y, “Tôi nghĩ ngài Đằng Y đã nói với cô, chuyện kết hôn không phải chuyện tôi và cô có thể quyết định.” Bản thân Hùng Ngạn cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, cậu ta còn chưa chơi đủ đâu
Nhưng người trong nhà cưỡng ép, muốn hai nhà nhanh chóng hợp tác.