*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dì giúp việc biết ý, cầm đồ đi vào phòng bếp
Quản gia nhìn cầu thang, khẽ hỏi, “Cậu chủ, bây giờ cậu về phòng hay là làm gì?”
Thẩm Đình Thâm cười nhạt, ánh mắt lúc cười vẫn không có bất kì ánh sáng và độ ẩm nào, tựa như hai hòn đá đen sì không có độ bóng, “Tôi thế này rồi còn có thể làm gì sao?”
“Cậu chủ...”Quản gia buồn bã gọi anh một câu, “Cậu đừng như vậy, mắt nhất định sẽ khỏi thôi.” “Thế nào cũng được.” Thẩm Đình Thâm thản nhiên nói, “Đưa tôi về phòng đi.”
“Vâng.” Quản gia đỡ Thẩm Đình Thâm lên tầng, mới đỡ anh lên được một bậc cầu thang thì Thẩm Đình Thâm đã đột ngột vươn tay đẩy quản gia ra, khuôn mặt anh không có biểu cảm gì
Anh chỉ đơn thuần3cảm thấy bị người ta đỡ đi đường rất khó chịu
Nếu lên cầu thang, bản thân Thẩm Đình Thâm có thể vịn vào lan can, bước từng bước lên
Quản gia buông tay ra, nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ lo lắng, “Tự cậu đi không sao chứ?”
“Không sao, hai chân hai tay tôi đều tốt, dù sao cũng không thể ngã xuống được.” Lúc nói những lời này, thậm chí Thẩm Đình Thâm còn mang theo ý cười
“Vậy cậu cẩn thận.” Quản gia đứng ở bậc cầu thang đầu tiên, nhìn Thẩm Đình Thâm bước từng bước lên cầu thang, trong lòng vẫn hơi lo lắng.
Thật ra chỉ cần mình muốn, cho dù hai mắt không nhìn thấy, không cần làm chuyện quan trọng gì, thậm chí đi đường, ăn cơm vẫn không có vấn đề gì.
Thẩm Đình Thâm về đến1phòng mình, phòng của anh vốn không bài trí nhiều, cho nên anh dễ dàng tìm được giường của mình.
Anh xoay người liền đá giày đi, nằm lên chiếc giường tỏa ra mùi quen thuộc, nhắm chặt mắt lại.
Từ lúc xuất viện đến nay, chuyện Thẩm Đình Thâm làm ở nhà ngoại trừ ngủ thì là dùng tay sờ các món đồ trong phòng
Anh chưa từng làm những chuyện khác
Lúc xuất viện, rõ ràng bác sĩ từng đưa tấm danh thiếp giáo dục dành cho người mù
Nhưng Thẩm Thanh Du và Thẩm phu nhân đều không dám nhắc tới chuyện này với Thẩm Đình Thâm, dù rằng Thẩm Đình Thâm trông thờ ơ, chưa từng bùng nổ trước mặt họ.
Cho dù là lúc Thẩm Đình Thâm tự tắm trong phòng tắm rồi ngã, cuối cùng anh vẫn cười đi ra, nói không6có chuyện lớn gì, không hề hấn gì cả
Nhưng anh càng vờ như bình tĩnh thì càng khiến Thẩm phu nhân cực kì lo lắng
Thẩm Đình Thâm đã gánh chịu không biết bao nhiêu chuyện, điểm này hai người họ đều biết
Sau khi mối nguy của Thẩm thị bộc phát, có một lần Thẩm Đình Thâm từng suy sụp ở nhà, họ phải nhờ Bạch Nhược Y đến giúp họ an ủi Thẩm Đình Thâm
Cho nên nội tâm Thẩm Đình Thâm không thể mạnh mẽ như những gì anh thể hiện ra bên ngoài
Mà bây giờ, Thẩm Đình Thâm về đến nhà của mình, tuy không cần giả vờ chẳng bận tâm trước mặt ba mẹ, nhưng sự tình đã qua lâu như vậy, anh cũng không thể biểu lộ gì ra được nữa.
Thôi vậy, một đôi mắt mà thôi.
Thẩm Đình Thâm4nghĩ vu vơ, kéo chăn lên rồi ngủ.
Anh của trước đây luôn cảm thấy người lãng phí thời gian vào việc ngủ thật sự quá vô vị
Thời gian một đời hữu hạn, không nắm bắt để làm chuyện có ý nghĩa thì là đang lãng phí cuộc đời
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày ngủ nướng như vậy
Gần như chẳng bao lâu sau, anh đã tiến vào giấc ngủ
Tiếng hít thở đều đều vang lên
Mặt trời dần chuyển từ phía Đông sang phía Tây, đổ ánh sáng vàng kim qua ô cửa sổ.
Trong căn phòng yên tĩnh, người đàn ông nằm trên giường, sườn mặt đẹp như một vị thần
Mà tầng dưới đang có hai hộ lý mới đến
Một người nghe là đến chăm sóc Thẩm Đình Thâm thì lập tức muốn đi
Quản gia ngăn thế nào cũng không được, cô3gái đó trông có vẻ rất sợ Thẩm Đình Thâm
Hộ lý còn lại thì không có phản ứng gì, nhìn thấy quản gia ngăn cản người muốn đi thì còn khuyên, “Cô ta không muốn thì thôi, một mình tôi có thể chăm sóc anh Thẩm được, hơn nữa trong nhà còn có dì giúp việc và quản gia ông nữa mà.”
Giọng cô gái nói chuyện không kiêu ngạo không xu nịnh
Rõ ràng trông vẫn chưa đến ba mươi tuổi, song lại có cảm giác chín chắn, bạo dạn hơn các cô gái đồng trang lứa, không giống như hộ lý mà giống người đã trải qua nhiều chuyện lớn
Cũng chính vì khí chất này mới khiến quản gia đồng ý với lời của hộ lý đó.
“Cô xác định một mình cô có thể chăm sóc tốt cho cậu chủ?” Quản gia vẫn phải hỏi lại, dẫu sao điều quan trọng nhất vẫn là cuộc sống thường ngày của Thẩm Đình Thâm
Hộ lý cười nhẹ, “Tôi có thể chăm sóc cậu ấy thật tốt.” Trong nụ cười đó có vẻ bình tĩnh và thong dong khác thường, như thể cô ta đã sớm chuẩn bị chu đáo để chăm sóc Thẩm Đình Thâm.
“Được.” Quản gia hài lòng gật đầu, cũng an tâm hơn một chút, “Cô yên tâm, tôi sẽ phát phần tiền lương của hai người cho cô.”
Ý cười nơi khóe miệng cô hộ lý càng đậm hơn mấy phần, tiền lương ư?
Cô ta đến đây chăm sóc Thẩm Đình Thâm không phải vì tiền lương, cho dù bảo cô ta tự trả tiền lương, cô ta cũng sẵn lòng.
Đương nhiên đây là suy nghĩ trong lòng, cô ta không thể nói thật với quản gia
Cô ta chỉ coi mình như một hộ lý bình thường, cười nói, “Tôi không quá bận tâm về tiền lương, dù gì nhà họ Thẩm cũng là gia đình lớn, tôi biết chỉ cần tôi chăm sóc anh Thẩm cho thật tốt thì các ông ta sẽ không thiếu của tôi.”
“Cô bé, cô rất hiểu chuyện.” Quản gia hài lòng gật đầu, đi qua vỗ vai cô hộ lý, dẫn cô ta lên lầu hai
Tiếng bước đi trên cầu thang gỗ hơi lanh lảnh nhưng không ồn ào.
Quản gia chỉ vào căn phòng thứ hai đếm ngược từ bên trong, cửa phòng đang khóa trái, “Căn phòng này là phòng của cậu chủ, để tiện cho cô có thể chăm sóc cậu chủ bất cứ lúc nào, cho nên tôi để cô ngủ ở phòng bên cạnh.” Quản gia vừa nói vừa lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho hộ lý, “Có điều căn phòng cô ở hơi nhỏ, mong có thông cảm.” “Không sao đâu, chỉ là một nơi để ngủ thôi.” Hộ lý chẳng bận tâm đến việc căn phòng của mình như thế nào, chỉ tập trung quan sát cánh cửa khóa chặt cửa phòng Thẩm Đình Thâm
Thẩm Đình Thâm, em vẫn đến chăm sóc anh đây, dù anh có từ chối hay không, em vẫn đến.