*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tuy giọng đối phương không giống Lộ Trạch, mùi hương trên người cũng khác, nhưng dựa vào trực giác, Thẩm Đình Thâm có thể đoán ra, dù anh không dám chắc điều đó
Trải qua vài tuần tiếp xúc, anh đã biết cô ta chính là Lộ Trạch.
Vốn dĩ nếu cô ta không muốn mình biết, anh cũng không đến mức vạch trần chuyện này, nhưng Lộ Trạch lại cứ bày tỏ sự quan tâm theo thói quen, ngay cả cách nói chuyện cũng làm anh không thể nào giả ngốc được nữa.
Thấy cô ta miễn cưỡng ngụy trang như vậy, Thẩm Đình Thâm có hơi băn khoăn
Nghe Thẩm Đình Thâm nói câu kia, ngoại trừ một chút bối rối, sợ anh sẽ nói toạc ra rồi bảo mình rời đi thì trong lòng Lộ Trạch vẫn mừng thầm
Cô ta cảm thấy mình vẫn còn chút địa vị trong trái tim anh.
Bằng3không thì vào lần đầu gặp gỡ, làm sao anh biết cô ta là ai?
Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Lộ Trạch thỏa mãn, làm cô ta thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá.
Nếu đã bị phát hiện thì tiếp tục ngụy trang cũng không có ý nghĩa
Chẳng thà..
Lộ Trạch bỏ đồ đang cầm sang bên cạnh rồi nhìn sơ qua vết thương trên đùi Thẩm Đình Thâm
Kế tiếp, cô ta lấy vật trong họng ra rồi nhổ vào thùng rác, giọng nói cũng theo đó mà trở lại chất giọng trong trẻo, đong đầy cảm xúc ban đầu
Lộ Trạch cẩn thận mở miệng, bất giác kèm theo cả sự chờ mong: “Anh đã sớm biết em là Lộ Trạch nhưng vẫn luôn không chịu nói ra, bởi vì âm thầm muốn em chăm sóc sao?” Thẩm Đình Thâm kéo chăn lên che cả người mình, ánh mắt nhàn nhạt1rũ xuống
Anh đã sớm biết hộ lý là Lộ Trạch nhưng vẫn không nói ra miệng
Rốt cuộc vì điều gì, chính anh cũng không rõ.
“Tôi chỉ có thể nói rằng, em làm những chuyện này rất không đáng.” Thẩm Đình Thâm giơ tay bịt mắt: “Em đừng lãng phí thời gian vì tôi.” “Không sao cả.” Lộ Trạch bình tĩnh nở nụ cười, cô ta biết mình muốn gì: “Em không cảm thấy chăm sóc anh là việc lãng phí thời gian
Mấy ngày qua ở bên cạnh anh, mỗi ngày được chăm sóc anh là em vui lắm rồi.” Lộ Trạch vừa nói, vừa đưa tay lần theo và mô phỏng đường nét khuôn mặt Thẩm Đình Thâm, nhưng đầu ngón tay vẫn cách anh mấy centimet
Từ đầu tới cuối, cô ta không dám chạm vào mặt anh, cứ theo bên cạnh và nhìn anh là đủ rồi.
“Em đã làm đến6mức này, vậy tùy em đi.” Những gì nên nói nên làm, Thẩm Đình Thâm đã xong cả rồi
Nhưng Lộ Trạch vẫn cố tình muốn chăm sóc anh, thậm chí không tiếc đổi giọng, đổi cả thói quen của mình: “Nếu một ngày nào đó em suy nghĩ kỹ càng, không muốn ở lại đây nữa thì có thể đi bất cứ lúc nào, đừng vì mắt tôi mà tự trách
Chuyện này thật sự không liên quan đến em.”
“Em biết!” Giọng nói của Lộ Trạch toát lên sự nhẹ nhàng thoải mái
Cuối cùng cũng đợi được Thẩm Đình Thâm thốt ra câu này, trong lòng cô ta vui vẻ biết bao: “Vậy..
Em hy vọng sáng mai anh có thể theo em ra ngoài đi dạo, chúng ta tới Linh Sơn dạo một vòng, nghe tiếng chim hót và tiếng gió thổi nơi rừng núi được không?”
Mấy tuần qua, Lộ Trạch phát4hiện Thẩm Đình Thâm cứ ở mãi trong phòng, hoàn toàn không ra ngoài đi lại; chỉ ra sau vườn dạo một lần duy nhất, mà lần đó cũng nhờ Lộ Trạch khuyến mãi anh mới chịu ra.
Sau khi ra ngoài, chẳng qua mới phơi nắng nửa tiếng, anh đã nói mình một không chịu nổi và muốn đi về ngủ
Lộ Trạch cảm thấy nếu anh tiếp tục ở lì mãi trong nhà, nhất định sẽ mốc người lên mất! “Tôi...” Thẩm Đình Thâm hơi cau mày, rõ ràng vẫn không muốn ra ngoài: “Bây giờ đang là mùa Xuân, Linh Sơn cũng xem như khu du lịch, ngày thường hẳn là rất đông người.”
Nghe Thẩm Đình Thâm nói thế, Lộ Trạch đã hiểu anh sợ điều gì
Anh sợ người khác thấy mắt mình kỳ lạ, anh không muốn bị chỉ trỏ như một con quái vật.
So với trước kia, Thẩm3Đình Thâm đã thay đổi rất nhiều
Anh trở nên sợ bóng sợ gió, vừa mẫn cảm tự ti lại yếu đuối.
Lộ Trạch mím môi, suy nghĩ một hồi
Ánh mắt sáng lên, cô ta cất tiếng cười sang sảng: “Vậy về quê em đi, ở quê em có vài ngọn núi nối liền nhau
Núi ấy không phải khu du lịch, hơn nữa cũng rất ít người
Dù trên núi có vài cô chú nhổ măng xuân thì họ cũng không để ý anh là ai đâu, người ở nông thôn đều thật thà chất phác, nhiệt tình gần gũi.”
Nhắc mấy câu như vậy, Lộ Trạch càng cảm thấy đó là cách hay
Ví như tâm trạng hiện giờ của Thẩm Đình Thâm thì nên rời xa thành phố H, đến sống một khoảng thời gian ở nơi yên tĩnh như nông thôn
Thẩm Đình Thâm lắc đầu, chẳng muốn đi lắm: “Thôi, tôi nên ở nhà vậy.”
“Chẳng lẽ anh định ru rú trong nhà, trốn trong chăn ngủ cả đời sao?” Lộ Trạch nhíu mày, không muốn nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Đình Thâm sa sút như vậy
Nhưng bây giờ Thẩm Đình Thâm hoàn toàn không chịu khuất phục
Dù sao anh cũng chẳng muốn ra ngoài, ở nhà ngủ mãi cũng tốt; vậy thì sẽ khiến anh cảm thấy an toàn, không cần phải để tâm đến cái nhìn của người khác, dẫu là khinh thường mỉa mai hay thương hại đồng cảm..
đều khiến anh buồn nôn không thôi
Do đó khi nghe thấy giọng Lộ Trạch hơi tức giận, anh vẫn cứ lắc đầu.
Lộ Trạch trợn mắt, quả thật rất muốn đánh anh.
Nếu như có thể đánh cho Thẩm Đình Thâm tỉnh lại, chỉ cô ta đã sớm ra tay rồi
Lộ Trạch cau mày, nhìn gương mặt không biểu cảm như núi băng ngàn năm kia, cô ta nghĩ tới nghĩ lui, lại âm thầm nghĩ tới một người
Lộ Trạch không muốn nhắc tới tên ai kia, nhưng nếu không nhờ người đó kích thích Thẩm Đình Thâm, e rằng anh sẽ rúc mãi trong nhà.
“Vậy anh có từng nghĩ, nếu Bạch Nhược Y quay về và biết mắt anh không còn nhìn được, hơn nữa cứ trốn ở đây không dám đối mặt hiện thực, cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Anh tưởng cô ấy muốn nhìn thấy dáng vẻ suy sụp này của anh sao?” Lộ Trạch thật sự không muốn nói những lời này, có người con gái nào bằng lòng nhắc tên cô gái khác để khích lệ người đàn ông mình yêu thương chứ?
Nhưng rõ ràng Thẩm Đình Thâm đã bị khuất phục
Nghe thấy tên Bạch Nhược Y, vẻ mặt anh lập tức thay đổi trong tích tắc.