Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 648: Ramen



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chế độ một chồng nhiều vợ? Có bị bệnh không? Cô sợ nếu mình tiếp tục trò chuyện, cuối cùng sẽ không nhịn được mà tát cậu ta một cái

Bạch Nhược Y thở phì phò, bước vội trên đường, không hề để ý rằng mình chẳng quen thuộc nơi này chút nào

Cô chỉ biết dưới chân mình có đường nên cứ đi mãi.

Đi tới đi lui, sắc mặt Bạch Nhược Y càng lúc càng biến đổi

Cô chợt phát hiện nơi này không phải thành phố H mà là Nhật Bản.

Hơn nữa cô còn không biết chỗ này là nơi nào ở Nhật! Đường kia là đường gì, đi đường đó mình sẽ tới đâu! Bạch Nhược Y hoang mang nhìn khắp bốn phía, nơi đây đông người, có thể do bây giờ là lúc ăn cơm trưa

Mặt trời chiếu trên đầu, đổ bóng cô3xuống mặt đất

Cô đứng một mình giữa phố, không biết phải làm thế nào

Bạch Nhược, không biết nói tiếng Nhật, ngay cả muốn hỏi đường cũng chẳng biết tìm ai

Cạnh chiếc bóng nghiêng nghiêng trên đất, một người đàn ông đút tay vào túi áo vest và đến gần, là Đào Thành

“Bây giờ biết mình đi lạc rồi à?” Đào Thành cất giọng kèm theo ý cười.

Sự xuất hiện kịp thời của anh ta đã làm Bạch Nhược Y cảm thấy được an ủi một chút

Cô quay đầu nhìn Đào Thành: “Tôi quên mất là anh đi cùng.”

“Ha ha.” Đào Thành cười nhẹ

Bởi vì trong nháy mắt thấy Bạch Nhược Y quay lại, anh ta đã âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Dù sao cô cũng khó có được một buổi ra ngoài, hay là chúng ta đi ăn gì đó nhé?”1Bạch Nhược Y chưa kịp mở miệng đã cảm thấy bụng mình réo vang

Cô nhìn mấy cửa tiệm bên đường, thấy một chỗ rất giống tiệm mì trong anime*

(*) Anime: phim hoạt hình Nhật Bản.

Bạch Nhược Y chỉ tay sang đó: “Chỗ kia là ramen đúng không?” “Phải.” Đào Thành nheo mắt nhìn: “Cô muốn ăn ramen ư?”

“Thấy ramen trong anime có vẻ ngon lắm.” Hồi trung học, Bạch Nhược Y đã xem kha khá anime, nhất là ramen trong phim Naruto.

Tuy những tháng ngày xem anime đã sớm rời xa theo tuổi xuân thời niên thiếu, nhưng khi hồi tưởng lại cảm giác đó vẫn khiến lòng người ấm áp.

“Chúng ta đi thôi.” Đào Thành đi trước Bạch Nhược Y và dẫn cô vào tiệm mì, dùng tiếng Nhật gọi ông chủ cho mình hai bát ramen

Hai người ngồi đối diện nhau, chiếc6bàn gỗ đào tỏa ra mùi hương thoang thoảng, ánh nắng ngoài cửa không quá gay gắt

Cõi lòng Bạch Nhược Y theo đó mà bình tĩnh lại, cô nhìn Đào Thành, không còn kháng cự như lúc đầu.

Đào Thành nhìn cách bài trí trong tiệm rồi nhìn sang Bạch Nhược Y: “Cô không vui khi nói chuyện với Hùng Ngạn à?”

Bạch Nhược Y lắc đầu: “Không vui.”

“Sao thế? Cô không muốn kết hôn, anh ta không đồng ý nên cô tức ư?” Trước đó Đào Thành ngồi ở phòng kế bên, anh ta muốn nghe họ nói nhưng hiệu quả cách âm quá tốt, chẳng nghe ra họ trao đổi những gì.

“Đó không phải là chuyện làm tôi tức nhất.” Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y dần hiện lên vẻ chán ghét: “Anh ta bảo tôi rằng sau khi kết hôn,4anh ta vẫn sẽ chơi gái bên ngoài, nói tôi chuẩn bị tâm lý cho tốt, sau cùng đừng quản anh ta lẫn chuyện công ty

Tôi nói chẳng sao cả, tôi chỉ yêu cầu sau khi cưới, anh ta đừng động vào tôi, thế mà anh ta không đồng ý! Rốt cuộc tên đó đang nghĩ gì nhỉ? Ồ, tôi kết hôn với anh ta, anh ta đòi chơi gái không muốn tôi quản, vậy mà đòi tôi ở nhà làm hết trách nhiệm của người vợ à?”

Bạch Nhược Y càng nói càng tức, nhớ tới bản mặt của Hùng Ngạn là thấy ghê tởm

Trái lại Đào Thành rất vui vì cô nói cho anh ta nghe những điều này, đồng thời anh ta cũng cảm thấy Hùng Ngạn hơi cặn bã: “Vậy cố định làm thế nào?”

Lúc này đây, người phục vụ bưng3hai bát ramen tỏa nghi ngút khói lên, dùng tiếng Nhật nói câu “chúc ngon miệng“.

Dù sao Bạch Nhược Y cũng không hiểu, cô nở nụ cười khách sáo với người phục vụ rồi dồn toàn bộ sự chú ý vào bát ramen.

Trên bát ramen bày vài món ăn kèm nho nhỏ, bao gồm nửa quả trứng vịt muối và rau thơm linh tinh gì đó, tóm lại cũng có cảm giác như ramen trong anime vậy.

Vừa ngửi đã thấy thơm phức, khiến người ta càng nổi cơn thèm

Tất nhiên Bạch Nhược Y đã quên vừa rồi Đáo Thành nói gì, cô cầm đũa gắp một gắp lớn và vội vã thưởng thức

Đào Thành cười nhẹ

Ánh nắng vừa khéo chiều nghiêng vào vầng trán và gương mặt trắng nõn của Bạch Nhược Y, khung cảnh gần giống trong mộng

“Thế nào?” Đào Thành từ tốn cầm đũa lên, muốn nghe Bạch Nhược Y đánh giá rồi mới hạ đũa xuống

Bạch Nhược Y gật đầu, vội vàng nuốt hết mỳ trong miệng, nheo mắt cười với anh ta: “Ăn ngon lắm!” Sau đó cô lại cầm đũa gắp nhanh mấy miếng

Đào Thành chỉ cần nhìn cô ăn ngon thôi cũng thấy no

Anh ta cầm đũa gắp vài sợi mì, từ tổn thưởng thức

Quả thực không tệ

Độ dài của sợi mì và nước canh hài hòa, ăn rất ngon miệng.

Trong chốc lát, hai người đã ăn xong ramen rồi.

Bạch Nhược Y nhìn bát ramen to cỡ đầu người, vậy mà ngay cả nước canh cũng bị cô uống sạch sẽ, cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có

Thế là cô dựa người vào ghế, nở nụ cười đã lâu không thấy.

Đào Thành ngồi đối diện cười nhẹ.

Bạch Nhược Y chợt nhớ đến Hùng Ngạn, thầm nghĩ phải liên hôn với loại người này, niềm thỏa mãn vừa đạt được bỗng chốc biến mất hẳn

“Đào Thành.” Đây là lần đầu cô gọi tên anh ta, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh có biết khi nào tôi phải kết hôn với Hùng Ngạn không?” Mấy ngày qua ở Nhật, Bạch Nhược Y phát hiện một điều: Đào Thành cũng không tính là người xấu

Hơn nữa Đằng rất tin tưởng anh ta, chuyện này cô gần như có thể khẳng định, chắc chắn Đào Thành sẽ biết đáp án

Quả nhiên trên mặt Đào Thành lộ vẻ do dự, cuối cùng anh ta trầm giọng lên tiếng: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ là cuối tháng này.” “Tháng này?” Ánh mắt Bạch Nhược Y trợn trừng: “Cũng quá nhanh rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.