*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cuối cùng cô gái ấy lại đẩy cô đến phòng của Thẩm Đình Thâm, ở ngoài cửa vừa đúng lúc nghe thấy tiếng của hai người bọn họ.
Thì ra vốn dĩ Thẩm Đình Thâm không phải ở khách sạn này, chắc là anh biết mình ở đây nên mới qua đây.
Nói như thế, anh vừa đúng lúc cứu mình một mạng giữa đường, xem ra nhất định là cố ý tới cứu mình rồi. Bạch Nhược Y vừa suy nghĩ kỹ, vừa tự mình đẩy xe lăn chậm rãi đi về phía trước, đủ mọi tư vị trộn lẫn trong lòng. Nhưng ở trong những cảm giác kia, nổi bật nhất là cảm động.
Chờ Bạch Nhược Y đẩy xe lăn hồi lâu mới trở lại phòng2của mình, phát hiện cửa phòng khép hờ. Ủa, mình nhớ khi đi ra ngoài mình đã khoá kỹ cửa phòng rồi mà? Bạch Nhược Y hoài nghi đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy Thẩm Đình Thâm mặc một bộ quần áo giản dị đang ngồi trên ghế salon bằng da thật ở chính giữa phòng chờ đợi mình.
“Sao anh có thể vào phòng tôi? Anh có chìa khoá phòng tối sao? Sao khách sạn này có thể như thế, tuỳ tiện đưa chìa khóa cho người khác ư?” Bạch Nhược Yvừa kinh ngạc vừa hơi tức giận. Sắc mặt Thẩm Đình Thâm cũng không tốt hơn chút nào, con ngươi đen nhánh khoá thật chặt Bạch Nhược Y: “Tôi chờ em ở đây một5lúc lâu, em đi đâu vậy?” “Sao vậy, bây giờ tôi đi đâu còn phải báo cáo với anh sao?” Bạch Nhược Y trợn mắt nhìn Thẩm Đình Thâm một cái, tự mình đẩy xe lăn đi đến mép giường. Thẩm Đình Thâm dứt khoát đứng dậy đi tới trước mặt cô, đặt hai tay lên hai bên xe lăn, không để cho cô có thể đi về phía trước nữa.
“Chân em bị thương rồi mà vẫn không thể an phận một chút sao? Nếu không phải có người thấy em đi ra ngoài, tôi còn tưởng rằng em có nguy hiểm gì!” Vẻ mặt Thẩm Đình Thâm nghiêm túc, khẽ trách móc, nhưng trong mắt đều tràn đầy lo lắng.
“Chân của tôi chỉ bị trật,6có thể có nguy hiểm gì chứ? Chuyện bé xé ra to!” Bạch Nhược Y trừng mắt, trực tiếp đối diện con người u ám của Thẩm Đình Thâm. Tay Thẩm Đình Thâm đặt ở bên cạnh xe lăn dần dần dùng sức đè xuống. Đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà nổi gân xanh, bàn tay cũng đang phát run.
Đôi mắt đen nhánh tinh tế nheo lại, tựa như có vẻ ghen tỵ và bất đắc dĩ xen lẫn trong đó: “Tại sao?”
Bạch Nhược Y bị Thẩm Đình Thâm đột nhiên xuất hiện hỏi một câu tại sao làm cho không hiểu gì cả?
“Tại sao cái gì?” Bạch Nhược Y cau mày, nhẹ giọng hỏi ngược lại. “Tại sao em đối xử với người5khác đều là khuôn mặt tươi cười, đối với Cố Thần Trạch cũng vậy, với...” Thẩm Đình Thâm mới vừa định nói tên Thẩm Đình Vũ, trong mắt thoáng qua vẻ đau thương, xem ra vô cùng không muốn nhắc tới cậu ta. “Vì sao chỉ đối với mình tôi là dáng vẻ này, chưa bao giờ yếu thế, chống cự tôi như vậy?”
Bạch Nhược Y liên tục trùng to hai mắt, nghĩ thầm Thẩm Đình Thâm đây là đang ghen phải không?
Tại sao anh lại ghen chứ? Mình và Cố Thần Trạch trong sạch. Nào giống như anh và Chu Kỳ vậy, cùng nhau ăn cơm còn gắp thức ăn giúp đối phương, dáng vẻ ân ái đó... chậc chậc... “Tôi nói này Thẩm Đình3Thâm, anh đừng ra vẻ vẫn còn rất để ý tôi được không?” Bạch Nhược Y cũng nghiêm mặt, đáy mắt đều là vẻ châm chọc: “Chúng ta đã ly hôn, tôi không kháng cự anh, chẳng lẽ còn nở nụ cười với anh sao? Anh không sợ đám truyền thông nhiều chuyện lại viết tin gì đó về chúng ta sao?”
Bị Bạch Nhược Y nhắc tới như vậy, Thẩm Đình Thâm mới nhớ thì ra hai người bọn họ đã ly hôn. Hầu hết của anh giật giật, song một chữ cũng không nói ra. Cuối cùng bờ vai của ánh sụp xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Nhược Y: “Nhược Y...” Tiếng gọi này khiến cho trái tim Bạch Nhược Y run lên, hơi thất thần chốc lát.
Đợi cô phục hồi tinh thần lại lần nữa, cô phát hiện Thẩm Đình Thâm đã ôm mình thật chặt vào trong ngực, cô cũng không thấy được gương mặt của anh. “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được hay không? Hãy bỏ qua quá khứ có được hay không?” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm dịu dàng, nghe cực kì giống như đang tự nhủ.
Bạch Nhược Y cắn chặt môi dưới, lạnh lùng đẩy Thẩm Đình Thâm ra: “Đã trễ thế này, anh tới phòng tôi làm cái gì?” Đôi mắt Thẩm Đình Thâm xoay chuyển, tựa như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Bạch Nhược Y lạnh nhạt như thế thì anh hơi vô lực cúi đầu, mỉm cười giống như tự giễu.
Ngay sau đó anh lại ôm lấy Bạch Nhược Y ở trên xe lăn, cô giãy giụa kịch liệt: “Anh thả tôi xuống, đừng động một tý là ôm tôi!” Thẩm Đình Thâm không để ý cô, cô càng giãy giụa kịch liệt, anh càng ôm chặt hơn. Sau đó anh đặt cố lên giường, đứng dậy đi lấy thuốc đỏ cùng với thức ăn trên bàn. Bạch Nhược Y tựa vào đầu giường, thấy Thẩm Đình Thâm cầm thức ăn trong tay tới thì nhìn đăm đăm.
Cả ngày hôm nay ngoài ăn một bữa trên máy bay ra thì cô chưa ăn cơm, đã sớm đói bụng chết rồi. Thẩm Đình Thâm để thức ăn qua một bên, mở thuốc đỏ ra trước, mùi thuốc nồng nặc này lập tức chiếm cứ mũi Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y vội vàng lấy chăn quấn chân lại, ánh mắt cảnh giác nhìn Thẩm Đình Thâm, bộ dáng kia cực kì giống một con thú nhỏ bất an.
Cô tựa như đang nói... anh còn đến gần tôi thêm một bước nữa, tôi sẽ cắn anh đấy. Thẩm Đình Thâm mỉm cười, nghiêm mặt: “Tới đây, tôi bôi thuốc cho em.”
“Không cần, tự tôi có thể làm!” Bạch Nhược Y kiêu ngạo, không chút yếu thế. Cô đã để cho anh giúp mình bôi thuốc một lần, suýt chút nữa khiến cô mê mẩn tâm trí, cô cũng không thể thân mật với anh như vậy nữa.
Trong mắt Thẩm Đình Thâm thoáng qua nét gian xảo, chau mày nhìn thức ăn: “Em để tôi giúp em thoa thuốc thì tôi cho em ăn cơm, nếu không thì hôm nay em cũng đừng mong ăn cơm.”
Đôi mắt Bạch Nhược Y căng thẳng, trợn tròn nhìn Thẩm Đình Thâm một cái: “Không ăn thì không ăn, tôi sẽ không...”
“ọt...” Một tiếng kêu truyền đến, phá tan lời nói dối của cô. Mặt Bạch Nhược Y lập tức đỏ lên, cúi đầu cũng không dám nhìn Thẩm Đình Thâm, cả người mất tự nhiên. Thẩm Đình Thâm khẽ phát ra một tiếng cười châm chọc: “Như thế nào? Còn đói bụng không?” Đã như vậy Bạch Nhược Y cũng không tìm được cái cớ gì, mất tự nhiên chậm rãi đưa chân ra cho Thẩm Đình Thâm bôi thuốc giúp mình. Vẻ mặt Thẩm Đình Thâm bôi thuốc cho Bạch Nhược Y rất nghiêm túc, tựa như gặp cường địch, sợ mình làm đau cô.
Dáng vẻ đó với anh bình thường như hai người khác nhau, có vẻ cực kỳ đáng yêu.