*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trên đường đi hai người cũng không nói chuyện với nhau nhiều.
“Đã rời khỏi thành phố H rồi sao?” Thẩm Đình Thâm lãnh đạm lên tiếng.
Lộ Trạch đang lái xe cũng cảm thấy kinh ngạc, bởi những ngày vừa qua, Thẩm Đình Thâm hiếm khi mở miệng nói chuyện, đều là do Lộ Trạch nói suốt không ngừng thì anh mới thi thoảng đáp lại.
Lần này xem như là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện, Lộ Trạch cảm thấy bước đầu anh đã có thể từ từ thích nghi với cuộc sống hiện tại.
“Đúng, vừa mới rời khỏi, bây giờ đã đến một thị trấn nhỏ của thành phố Z.” Lộ Trạch vừa nhìn đường vừa nói chuyện với Thẩm Đình Thâm: “Giờ anh3có đói bụng không, tôi thấy có một quán mì, chúng ta tới đó ăn mì rồi đi tiếp nhé?”
“Tùy cô.” Thẩm Đình Thâm không cảm thấy đói bụng, nhưng Lộ Trạch đã nói thì chắc là cô cũng hơi đói rồi.
Đối với sự lạnh lùng của Thẩm Đình Thâm, Lộ Trạch đã quá quen thuộc: “Vậy chúng ta xuống xe đi ăn nhé.”
“Ừm.” Thẩm Đình Thâm trả lời một cách lạnh nhạt, giơ tay chạm vào cửa xe.
Lộ Trạch nhanh nhẹn xuống xe, sau đó mở cửa giúp anh, cười hì hì: “Hoàng thượng, chuyện nhỏ như mở xe này, cứ để nô tài làm cho.”
Vừa đúng lúc có một đám học sinh cấp ba, chắc là đúng giờ tan học, nên bảy tám đứa chạy2lên trước mặt Lộ Trạch gọi chủ quán: “Ông chủ, cho tám bát mì nhé.”
“Không! Tớ muốn mì bò cơ!” Một cậu học sinh phía sau kêu lên, hi vọng ông chủ quán có thể nghe thấy.
“Tớ muốn bún lòng.” Lại có một cậu bé không đồng ý.
Những cậu học sinh cấp ba ấy đang ngập tràn nhựa sống, giống như thể dù chúng có hò hét thế nào cũng không biết mệt mỏi vậy, cứ thế mà kề vai bá cổ, xô đẩy.
Mấy lần như vậy suýt nữa va vào người Lộ Trạch, Lộ Trạch đi giày cao gót lùi về phía sau.
Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Đình Thâm bỗng nở nụ cười: “Đừng lắm chuyện.”
Lộ Trạch cười đỡ Thẩm Đình Thâm xuống xe, giữ3chặt tay Thẩm Đình Thâm, giống như người không nhìn thấy đường không phải là Thẩm Đình Thâm mà là cô vậy.
Người qua lại trên đường không nhiều, tuy nhiên bởi vì vẻ bề ngoài của họ nên không ít người dừng lại quan sát, nhưng không ai nhận ra là Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy gì.
Một lát sau, họ đã tới được quán mì. Bên trong quán không rộng lắm nhưng có thể nói là rất gọn gàng sạch sẽ.
Lộ Trạch dìu Thẩm Đình Thâm ngồi xuống ghế sau đó tự đi gọi hai bát mì.
“Không! Tớ muốn mì bò cơ!” Một cậu học sinh phía sau kêu lên, hi vọng ông chủ quán có thể nghe thấy.
“Tớ muốn bún lòng.” Lại có một cậu bé9không đồng ý.
Những cậu học sinh cấp ba ấy đang ngập tràn nhựa sống, giống như thể dù chúng có hò hét thế nào cũng không biết mệt mỏi vậy, cứ thế mà kề vai bá cổ, xô đẩy.
Mấy lần như vậy suýt nữa va vào người Lộ Trạch, Lộ Trạch đi giày cao gót lùi về phía sau.
“Mấy người đừng ầm ĩ nữa, rốt cuộc muốn ăn gì nào.” Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, nhìn giống như học sinh cấp ba vậy, dáng vẻ e lệ, không dám nhìn thẳng vào mắt chúng.
“Đừng để ý tới mấy tên xấu xa đó, cho tám bát mì, tôi không có nhiều tiền để mời họ ăn những loại mì kia đâu.” Một cậu học sinh3nói, hình như là cậu ta mời khách.
“Được rồi.” Nhân viên phục vụ tiếp nhận yêu cầu xong thì thu tiền.
Sau khi những học sinh cấp ba đó ồn ào tìm vị trí xong thì tới lượt Lộ Trạch gọi mì.
“Chào cô, xin hỏi cô muốn ăn gì?” Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi Lộ Trạch, Lộ Trạch nhìn menu: “Cho tôi hai bát mì thập cẩm.”
“Được.” Nhân viên phục vụ cười và in hóa đơn: “Phiền cô chờ một lát, xong chúng tôi sẽ mang tới cho cô.”
“Ừm, phiền cô nhanh giúp, chúng tôi còn phải đi.” Lộ Trạch nghĩ tới trước đó còn phải làm tám bát mì, chỉ mong đầu bếp không phải chỉ có một người.
“Được.”
Bên kia, Thẩm Đình Thâm đã ngồi xuống ghế, trước mặt là một khoảng tối.
Anh chỉ có thể ngồi đó rồi chờ Lộ Trạch tới.
Tám học sinh cấp ba ồn ào, lúc đang ồn ào thì có một đứa làm rơi cái bút.
Chiếc bút lăn qua lăn lại trên đất, cuối cùng lăn tới giữa hai chân của Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm nghe thấy tiếng, nhưng không biết bút rơi ở đâu.
Lúc này, cậu học sinh cấp ba kia mới nói: “Anh à, em làm rơi cái bút ở chân anh, anh có thể nhặt hộ em được không?”
Thẩm Đình Thâm sầm mặt lại, anh ngồi yên không nhúc nhích, như thể không nghe thấy tiếng của cậu học sinh đó vậy.
Cậu học sinh cấp ba đó khẽ thở dài, thầm nghĩ người này cũng không dễ gần nên tự mình nhặt.
Cậu ngồi xổm xuống nhặt bút, nhưng bút lại rơi cạnh chân của Thẩm Đình Thâm, mà chỗ đó diện tích nhỏ hẹp, nên không với tới được.
“Anh à, làm phiền anh dịch chân một chút được không?” Cậu học sinh ngồi xổm xuống ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Đình Thâm.
Cậu có thể nhìn thấy gương mặt Thẩm Đình Thâm vô cùng tuấn tú, chỉ có con mắt là đen và chuyển động liên tục rất kỳ lạ, hơn nữa đôi mắt ấy không hề nhìn theo hướng anh quay đi.
Cậu học sinh cấp ba không biết là do anh quá lạnh lùng không thèm nhìn cậu hay là thế nào nhưng đôi mắt của anh rất kỳ lạ.
Nghe thấy tiếng của cậu học sinh cấp ba, Thẩm Đình Thâm khẽ nhấc chân lên, nhưng anh lại không biết bút ở chỗ nào, cho nên đành nhấc cao chân, động tác và tư thế vô cùng kỳ lạ.
Tuy cậu học sinh cấp ba ấy đã nhặt lại được bút, nhưng nhìn phản ứng của Thẩm Đình Thâm, cậu ấy đoán có lẽ là Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy gì.
Cho nên cậu học sinh ấy đã giơ tay quơ trước mặt của Thẩm Đình Thâm, nhưng Thẩm Đình Thâm không hề có bất cứ phản ứng nào.
Cậu học sinh cấp ba ấy lại nhìn ánh mắt của Thẩm Đình Thâm, cảm thấy thương hại, chạy tới bên chỗ bạn học của cậu, thầm thì vào tai chúng: “Anh đẹp trai kia hóa ra lại bị mù, thảo nào không nhặt bút giúp tớ, cũng không để ý tới tớ.”
“Không thể nào? Là người mù sao?” Những cậu học sinh cấp ba lại rướn cổ, nhìn Thẩm Đình Thâm với đôi mắt dò xét.
“Chậc chậc chậc, đúng là hình như mù thật…” Họ nhìn mãi rồi đưa ra kết luận.
Đúng lúc này, sau lưng chúng vang lên một giọng nữ vô cùng lạnh lùng: “Mấy đứa còn không im mồm lại đi, có tin là chị cào nát mồm luôn không?”