*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngón tay Thẩm Đình Thâm khẽ cử động, sau đó cầm lấy đôi đũa mà Lộ Trạch đưa, ăn mì có lợi là không cần gắp rau gì trên bàn cả, nên không giống như ăn cơm, phải cần Lộ Trạch gắp thức ăn vào bát giúp mình.
Thẩm Đình Thâm cầm đũa ăn mấy gắp lớn, mùi vị cũng không tệ lắm. Thấy Thẩm Đình Thâm ăn mì, Lộ Trạch mới cười khẽ, cũng bắt đầu ăn.
“Sau này nếu có người nói gì với mắt tôi, em cũng không cần nổi nóng.” Thẩm Đình Thâm ăn được hai miếng, liền nói những lời này.
Lộ Trạch nghe được mà lòng đau đớn, vốn tưởng đoạn đối thoại kêu đổi chỗ, cách xa Thẩm Đình Thâm ra của cô với mấy đứa học3sinh, Thẩm Đình Thâm không biết.
Không ngờ anh đều nghe được hết cả.
Nghĩ đến đây, Lộ Trạch lại hung hăng quay đầu nhìn mấy học sinh cấp 3 kia thêm vài lần nữa: “Xa vậy mà anh còn nghe được sao? Mấy đứa học sinh kia nói chuyện không giữ ý, anh đừng để trong lòng. Mắt anh chỉ tạm thời không thấy thôi, nhất định sẽ tốt lên ngay mà.”
Thẩm Đình Thâm chậm rãi ăn mì, cùng Lộ Trạch trò chuyện vài câu: “Bọn họ nói đúng sự thật thôi, bây giờ tôi chỉ là người mù, chuyện này không cần quá để tâm. Hơn nữa từ khi mắt tôi không nhìn thấy, lỗ tai lại rất thính, vì vậy tôi không muốn em vì chuyện này mà2tức giận.”
“Ừm, em biết rồi, mau ăn đi, tầm 2 tiếng nữa có thể đến nhà em rồi.” Lộ Trạch cười, chuyển chủ đề, không muốn nhắc lại chuyện đôi mắt với Thẩm Đình Thâm nữa.
Thẩm Đình Thâm không nói nữa, cúi đầu ăn xong bát mì.
Hai người lại lên đường, quả nhiên chưa tới 2 tiếng đã tới nhà Lộ Trạch.
Đó là một trấn nhỏ rất bình thường, lúc xe Lộ Trạch dừng trên đường, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn sang.
Xe dừng lại phía trước một căn nhà hai tầng, trên tường nhà còn treo mấy dây ngô, dây ớt, bao quanh là một cái sân không lớn lắm.
Bốn góc sân có bốn hòn đá to, bên cạnh còn có mấy cây hoa hồng thấp thấp,3vị trí trống trong sân không lớn, chỉ có vài cái ghế dài.
Không khó nhìn ra nhà Lộ Trạch lúc bình thường cũng rất náo nhiệt.
Còn chưa đến cửa, họ đã có thể nghe được tiếng đánh bài của người trong nhà truyền ra.
Lộ Trạch đỡ Thẩm Đình Thâm đến trước cửa thì do dự trong chốc lát, suy nghĩ xem có nên đi từ cửa sau vào hay không. Nếu không đợi lát nữa dẫn Thẩm Đình Thâm đi vào, những người thân kia nhất định sẽ lắm chuyện bàn luận mất.
Dù là họ bàn luận về vấn đề mắt của Thẩm Đình Thâm, hay là quan hệ giữa Thẩm Đình Thâm và mình, Lộ Trạch đều không biết đối mặt thế nào.
Đang lúc Lộ Trạch quay đầu, muốn9hỏi nhỏ xem Thẩm Đình Thâm có muốn đi cửa sau vào hay không, thì không ngờ cửa phòng đã bị người bên trong mở ra.
Lộ Trạch giật mình kéo Thẩm Đình Thâm lùi về sau một bước.
Lộ Trạch đỡ Thẩm Đình Thâm đến trước cửa thì do dự trong chốc lát, suy nghĩ xem có nên đi từ cửa sau vào hay không. Nếu không đợi lát nữa dẫn Thẩm Đình Thâm đi vào, những người thân kia nhất định sẽ lắm chuyện bàn luận mất.
Dù là họ bàn luận về vấn đề mắt của Thẩm Đình Thâm, hay là quan hệ giữa Thẩm Đình Thâm và mình, Lộ Trạch đều không biết đối mặt thế nào.
Đang lúc Lộ Trạch quay đầu, muốn hỏi nhỏ xem Thẩm Đình Thâm có3muốn đi cửa sau vào hay không, thì không ngờ cửa phòng đã bị người bên trong mở ra.
Lộ Trạch giật mình kéo Thẩm Đình Thâm lùi về sau một bước.
“Lộ Trạch!” Người mở cửa nhìn thấy Lộ Trạch, vui mừng: “Đã nhiều năm rồi con chưa về nhà, sao đột nhiên lại trở về thế, cũng không sớm gọi điện về nữa.”
Người mở cửa là mẹ Lộ Trạch - Hứa Hạ, Lộ Trạch cũng đã nhiều năm không gặp bà rồi, nên trong lòng rất mong nhớ.
Cô ôm lấy Hứa Hạ, vùi mặt vào vai bà: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Hứa Hạ cười vỗ vai Lộ Trạch, tự nhiên kéo lấy tay cô ấy: “Vào nhà đi, còn đứng ngoài cửa làm gì.”
“Ừm.” Lộ Trạch gật đầu, quay đầu lại kéo tay Thẩm Đình Thâm, đi theo Hứa Hạ vào trong: “Mẹ, đây là bạn con, hiện tại sức khỏe không tốt lắm, nên con đón anh ấy đến nhà mình ở một thời gian.”
“A.” Lúc này Hứa Hạ mới chú ý tới còn có người theo Lộ Trạch về: “Vào nhà nhé, cứ coi như nhà mình là được.”
Nói xong, Hứa Hạ quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Đình Thâm. Không nhìn còn đỡ, bà vừa nhìn liền bị vẻ ngoài của Thẩm Đình Thâm làm hết hồn, cứ tưởng Lộ Trạch quen biết minh tinh cơ đấy.
Vừa mới vào nhà, Lộ Trạch liền nhìn thấy trong phòng khách có bày vài cái bàn để đánh bài, có người đang chơi mạt chược, có người đang chơi tú lơ khơ.
Bọn họ thấy có người tới, đều nhao nhao nhìn sang.
“Ồ, Lộ Trạch của chúng ta đã về rồi sao?”
“Nhiều năm không gặp, đã trở nên xinh đẹp hơn rồi nha.”
Mhóm đàn bà con gái đang chơi mạt chược lại chú ý đến Thẩm Đình Thâm đang đi cạnh Lộ Trạch: “Ồ, cậu trai trẻ này là ai, thật đẹp trai nha, là bạn trai con sao?”
“Đã dẫn về nhà rồi mà bà còn hỏi nữa, chắc chắn là bạn trai rồi!”
“Đúng đó, có mắt nhìn không đó!” Mấy người phụ nữ kia vừa chơi mạt chược, vừa ồn ào cười nói: “Bạn trai tên gì thế, giới thiệu với mọi người đi.”
Hứa Hạ đứng cạnh bọn họ, mỉm cười nhìn Lộ Trạch.
Lộ Trạch hơi lúng túng nhìn thoáng qua Thẩm Đình Thâm, sợ anh bởi vì lời của mấy người họ mà không vui, nhưng Thẩm Đình Thâm luôn nghiêm mặt, thêm ánh mắt vô hồn, không biểu cảm, nên cô không nhìn ra được gì.
“Không phải, chỉ là bạn bình thường thôi, hiện tại sức khỏe không tốt, nên con mới dẫn anh ấy đến nhà chúng ta nghỉ ngơi một thời gian, mấy dì đừng nói lung tung nữa!” Lộ Trạch làm ra vẻ tức giận, trừng mắt nhìn mấy người đang đánh bài.
“Đều đã lớn rồi, còn xấu hổ gì nữa, là bạn trai thì nói là bạn trai, cũng đến tuổi kết hôn rồi còn gì!” Những người kia vẫn còn cười đùa.
Hứa Hạ mỉm cười vỗ vai Lộ Trạch, nhận lấy hành lý trên tay Thẩm Đình Thâm: “Được rồi, con dẫn bạn lên phòng ở lầu hai nghỉ ngơi trước đi, hành lý để mẹ sắp xếp giúp cho.”
Thẩm Đình Thâm hướng về phía Hứa Hạ nhẹ giọng nói: “Cảm ơn bác.”
“Vâng.” Lộ Trạch cười với Hứa Hạ, sau đó kéo Thẩm Đình Thâm nhanh chóng rời khỏi đây, vừa đi vừa dặn dò: “Cẩn thận, bên cạnh anh có một cái ghế, ngày mai em với mẹ sẽ sắp xếp lại đồ, để anh đi lại cho dễ dàng hơn.”
“Không sao, tôi đi chậm một chút là được, không cần phiền toái.” Thẩm Đình Thâm bước nhanh cùng Lộ Trạch. Lộ Trạch cũng đã chăm sóc anh nhiều rồi, vì vậy anh muốn Lộ Trạch yên tâm về anh một chút.
Mà Hứa Hạ đứng tại chỗ nhìn một hồi mới nhìn ra, hóa ra mắt Thẩm Đình Thâm không thấy đường, bà tiếc nuối, một đứa trẻ sáng láng như vậy mà lại bị mù.
Rồi bà lại lo lắng Thẩm Đình Thâm thật sự là bạn trai của Lộ Trạch, vậy về sau chẳng phải Lộ Trạch sẽ phải chăm sóc cho Thẩm Đình Thâm hay sao?