*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đã hơn 10 giờ rồi, Bạch Nhược Y đúng là ngủ giỏi mà.” Cô gái nói tiếng Nhật nhỏ giọng oán trách.
Vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên trong, cô gái kia sợ hãi, lập tức đứng dậy lùi ra sau hai bước.
Sau khi đứng vững, cô nhìn lên thấy Bạch Nhược Y đang đi đến, liền lễ phép cười, dùng tiếng Trung không quá lưu loát nói: “Chào cô, Bạch Nhược Y.”
Bạch Nhược Y liếc nhìn, cô gái kia trang điểm nhẹ nhàng theo kiểu công sở, đánh mắt màu hồng đào, nhìn rất hoạt bát, tóm lại là một cô gái có vẻ ngoài khiến người khác yêu thích.
“Cô tìm tôi có chuyện gì thế?” Bạch Nhược Y né người ra sau một chút, ý3bảo A Nhị có thể tiến vào trong.
A Nhị cười ngọt ngào, hoạt bát đi vào phòng Bạch Nhược Y, ngồi lên ghế sofa: “Hì hì, tôi đến để cảm ơn cô.”
Bạch Nhược Y ngồi vào ghế sofa bên kia, gương mặt trắng nõn không có biểu cảm gì, cô nhìn A Nhị bằng ánh mắt nhàn nhạt: “Cảm ơn? Cảm ơn tôi cái gì?”
“Cảm ơn cô đã không kết hôn với Hùng Ngạn, vì vậy tôi mới có cơ hội ở bên cạnh với anh ấy.” Khi A Nhị nhắc đến Hùng Ngạn, gương mặt liền ngượng ngùng.
Bạch Nhược Y liếc mắt là có thể nhìn ra, A Nhị thật sự rất thích Hùng Ngạn: “Nếu theo lời cô nói, tôi còn nên cảm ơn cô mới đúng, nếu không phải nhờ cô2thuyết phục Hùng Ngạn, nói không chừng tôi còn phải kết hôn với anh ta.”
“Hì hì, nhưng tôi không hiểu, vì sao cô lại không muốn kết hôn với anh ấy chứ, tài sản của Công ty Hợp Tiến chẳng lẽ cô không nắm rõ sao? Nhà bọn họ rất có tiền đấy!” Nhìn sơ A Nhị chỉ mới hơn 20 tuổi, khi nói chuyện vẻ mặt rất hưng phấn, giống như tràn đầy tình yêu cuộc sống.
“Vậy cô yêu thích Hùng Ngạn là vì thích tiền nhà anh ta sao?” Bạch Nhược Y bình tĩnh hỏi ngược lại, giọng nói có chút vô lực, có lẽ là do mới ngủ dậy chưa bao lâu, nên còn chưa có tinh thần lắm.
“Tất nhiên không phải rồi.” A Nhị rất nghiêm túc trả lời: “Tôi thích con người Hùng Ngạn, mà anh ấy cũng... cũng thích tôi.”
Bạch Nhược Y nhìn dáng vẻ thiếu nữ xuân xanh của A Nhị, trong đầu nhớ lại lần gặp mặt giữa mình và Hùng Ngạn. Căn cứ theo lần gặp mặt đó, Bạch Nhược Y có thể đoán được Hùng Ngạn là một người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng, hơn nữa còn thích ăn chơi. Cũng không biết có phải Hùng Ngạn thật sự thích A Nhị nên mới đồng ý kết hôn với cô ấy hay không, hay là vì cảm thấy A Nhị dễ điều khiển hơn Bạch Nhược Y nữa.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của A Nhị, Bạch Nhược Y hi vọng Hùng Ngạn thật lòng thích A Nhị.
“Cô là cháu gái của9Đằng Y, A Nhị đúng không?” Bạch Nhược Y không biết tên thật của cô ấy là gì, chỉ nghe được Đằng Y và Thanh Chấp thường gọi cô ấy là A Nhị.
“Ừm!” A Nhị giật mình nhìn Bạch Nhược Y: “Cô từng nhìn thấy ảnh của tôi sao?”
“Không.” Bạch Nhược Y lắc đầu, ngôn ngữ cơ thể khi nói chuyện của phụ nữ Nhật Bản có hơi quá, Bạch Nhược Y đã quen.
A Nhị đối với người con gái Trung Quốc bị thất lạc của chú đặc biệt tò mò, hơn nữa Bạch Nhược Y trông rất xinh đẹp, dù A Nhị là phụ nữ thì cũng không kiềm được mà thích cô: “Vậy sao cô lại biết được? Cô thật thông minh.”
Có lẽ do tiếng Trung của A Nhị vẫn chưa quá3thuần thục, nên cách dùng từ của cô ta có hơi kỳ lạ, nhưng từ tia sáng phát ra trong ánh mắt của A Nhị, Bạch Nhược Y biết được A Nhị chỉ mang ý tốt.
“Vậy cô yêu thích Hùng Ngạn là vì thích tiền nhà anh ta sao?” Bạch Nhược Y bình tĩnh hỏi ngược lại, giọng nói có chút vô lực, có lẽ là do mới ngủ dậy chưa bao lâu, nên còn chưa có tinh thần lắm.
“Tất nhiên không phải rồi.” A Nhị rất nghiêm túc trả lời: “Tôi thích con người Hùng Ngạn, mà anh ấy cũng... cũng thích tôi.”
Bạch Nhược Y nhìn dáng vẻ thiếu nữ xuân xanh của A Nhị, trong đầu nhớ lại lần gặp mặt giữa mình và Hùng Ngạn. Căn cứ theo lần gặp mặt đó, Bạch Nhược Y có thể đoán được Hùng Ngạn là một người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng, hơn nữa còn thích ăn chơi. Cũng không biết có phải Hùng Ngạn thật sự thích A Nhị nên mới đồng ý kết hôn với cô ấy hay không, hay là vì cảm thấy A Nhị dễ điều khiển hơn Bạch Nhược Y nữa.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của A Nhị, Bạch Nhược Y hi vọng Hùng Ngạn thật lòng thích A Nhị.
“Ừm, chúc hai người đám cưới vui vẻ.” Bạch Nhược Y lạnh nhạt nói, trên mặt hiện rõ bốn chữ không thích nói chuyện.
“Tôi cũng chúc cô đám cưới vui vẻ.” A Nhị ôm gối ngồi sát lại Bạch Nhược Y, muốn làm thân hơn với cô: “Đến lúc đó chú sẽ tổ chức hôn lễ cùng lúc cho bốn người, nên tôi hy vọng trong tháng này, hai người chúng ta có thể trở thành bạn thân.”
Nghe đến hai chữ kết hôn, lông mày Bạch Nhược Y nhíu lại, ánh mắt không tự chủ mà thoáng qua vài phần không kiên nhẫn, tiếng “ừ” bật lên đầy khó chịu.
“Được rồi, đừng ngồi ở nhà nữa, tôi dẫn cô đến một nơi chơi nhé.” A Nhị không hề để ý đến vẻ lạnh lùng của Bạch Nhược Y, chủ động nắm tay, dẫn cô đi ra ngoài.
Lông mày Bạch Nhược Y càng nhíu chặt, hiện tại cô không muốn ra ngoài chơi lắm, nhưng A Nhị đã kéo cô đi như bay rồi.
Bạch Nhược Y không còn cách nào, chỉ có thể cùng A Nhị đi nhanh hơn, thỉnh thoảng còn phải chú ý dưới chân, sợ mình không cẩn thận bị ngã.
A Nhị là người thần kinh thô, cứ lôi kéo Bạch Nhược Y ra sân sau đó đẩy cô về phía xe mình, một câu cũng không hỏi xem ý Bạch Nhược Y thế nào đã mở cho xe chạy như bay.
“Cô muốn đưa tôi đi đâu?” Bạch Nhược Y ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, hơi lo lắng nhìn A Nhị. Nói cho cùng cô và A Nhị chỉ mới gặp nhau, hai người vốn dĩ không thân, đi theo cô ấy khiến cô thấy hơi bất an.
“Yên tâm.” Dáng vẻ lái xe của A Nhị thoạt nhìn cũng rất thuần thục, cô ấy cười nhìn Bạch Nhược Y qua kính chiếu hậu: “Tôi sẽ không làm gì cô đâu, chỉ là dẫn cô ra ngoài giải sầu thôi.”
Bạch Nhược Y nghiêng đầu qua, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, đối với cái nơi kia không có chút hứng thú nào. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nếu không phải hôm nay A Nhị đến kéo cô đi chơi, sợ là cô cũng không muốn ra khỏi cái sân nhỏ đó.
Thôi kệ, tùy cô ấy đi đâu thì đi.
Kỹ thuật lái xe của A Nhị không tệ, cả đường không hề sóc nảy, ngược lại khiến tâm trạng bất an của Bạch Nhược Y dần bình tĩnh lại.
“Nhược Y... Ừm, tôi có thể gọi cô như vậy không?” A Nhị vừa nói, vừa ngại ngùng. Có lẽ là do cảm thấy Bạch Nhược Y quá lạnh lùng, mà mình lại cứ làm thân như thế cũng có chút khó khăn.
Đúng là một đứa trẻ da mặt mỏng.
“Tùy ý.” Bạch Nhược Y thản nhiên nói, nhìn gương mặt đầy sức sống của A Nhị, có cảm giác mình hình như đã quá lạnh lùng thì phải.
Cô cũng không muốn như vậy, nhưng cuộc sống ngoài kia đã lấy hết đi sức sống trên người cô, khiến cô chỉ mới hơn 20 mươi mấy tuổi mà đã như người 40 rồi.
“Sắp đến rồi.” A Nhị tăng tốc, đáy mắt mơ hồ hiện lên chút mừng rỡ.